Saturday, December 21, 2024

Nhân Quyền

The Vietnamese Newspaper

Vườn Thơ NQ: Tuần lễ 12/06/2021

NGUYÊN KHANG PHỤ TRÁCH

“Vườn Thơ Nhân Quyền là nơi gặp gỡ những rung cảm chân tình của Thơ, là nơi ghi lại những nét đẹp của những Tâm Hồn biết yêu thương tha nhân, cuộc đời và quê hương Việt Nam, là mảnh vườn thơ để các thi nhân gieo trồng, gửi gắm tâm tình của mình qua ý thơ với những áng thơ tuyệt mỹ tới Độc giả bốn phương. Vườn Thơ Nhân Quyền mong được đón nhận những bông hoa hiếm qúy của các thi sĩ khắp nơi…”.
Thơ xin gửi về địa chỉ Email: [email protected]
Mob: 0468 567 836

************************

Mừng húm phiếu 100 đô

Mừng hết lớn 100 đô lận
Phiếu đi ăn hàng quán ban ra
Số tiền có hạn đem cho
Nhanh chân thì được chậm chân thì đừng

Lại ấn định 50 đô ứng trước
Trả tiền ăn rồi mới đòi sau
Phải điền thủ tục nhu cầu
Claims ăn uống chứng hầu kèm theo

Tội tôi nghèo tiền đâu tạm ứng
Bữa ăn sang mỹ vị cao lương
Tui già răng rụng hết luôn
Sức hèn nhai nổi số tiền ứng ra

Chi 50 lấy về một chục (10 đô)
Khuyến kiểu này lại hại tui luôn
Tiền nhờ người giúp phiu fom
Có khi lỗ vốn 10 đô lấy về

Thôi đành chịu nhìn thôi mừng húm
Quyền lợi kia cho đám giầu sang
Vui chơi bia rượu thả dàn
Thạo chơi trên mạng dễ dàng rebate

Nghĩ cũng tủi trò đời chính trị
Mấy quan trên thực thị thi hành
Công tư lưỡng lợi đôi đành
Dân nghèo trơ mắt cũng thành dân…ngu.

Mõ Vic

************************

Luyến Thu

Thu rời gót ngọc Thu đi

Lá vương màu úa Thu đi vội vàng

Để Đông gom lá Thu vàng

Đông gom kỷ niệm Thu ngàn trên non

Thời gian lòng giữ sắt son

Bốn mùa qua lại Thu còn mãi Thu

Đông về Đông ủ sương mù

Chờ qua Xuân Hạ gió Thu lại về

Tình Thu man mác tràn trề

Mênh mang lưu luyến não nề biệt Thu.

Nguyên Khang

05/06/21

************************

PHƯƠNG TÙNG BÁCH

Hương cỏ dại và ngàn phương tùng bách

Mây sớm nay dìu dịu phương này

Lòng đã mãn tựa lòng ong mật

Cầm tay người gầy quá những bờ mây.

*

Khi ngó lại, trùng trùng thiên cổ

Điệu trầm ca nhỏ giọt vàng anh

Ngày đã chạm tận cùng mê lộ

Buổi tang điền giun dế cũng điêu linh.

*

Sương sẽ tan và nắng sẽ rụng

Thì cứ lênh đênh từng chuyến mưa dài

Dòng mực chảy sẽ pha màu huyễn tướng

Người quay về chìm dưới những hàng cây.

*

Chiều trở muộn cuốn đời về phía trước

Nhánh lau già con nước vỗ cầm hơi

Lòng đất trống có thương đời sương lụa

Tiếng cơm sôi thương tiếng đất đương bồi.

Lý Thừa Nghiệp

************************

Đau Thương

Nỗi đau không thể lành

Rỉ máu rồi cũng ngưng

Qua đi sẽ quay lại

Ký ức mãi còn ghi

Cố quên đau từng lúc

Máu lại rỉ khi cào

Cuộc đời luôn chao đảo

Nỗi đau tiếp nỗi đau.

Anh đau mong thoát khổ

Em đau cần tình thương

Nên hai từ thương đau

Đau thương ta đùm bọc

Em cơn đau khó nhọc

Anh cơn đau tình em

Tình yêu làm khổ nhau

Trong khát khao nhung nhớ

Em cần xoa nỗi đau

Anh, tình anh mong cầu

Anh cùng em thoát đau

Cho tim ngừng rỉ máu

Hãy cùng sống cho nhau

Ta thoát khỏi thương đau

Biển xanh cũng hết sầu

Sóng bình yên êm ả!

Nguyên Khang

************************

CÁNH HOA THỜI LOẠN

Em mời anh mình nâng ly rượu nhé!

Nhấp môi nào cùng san sẻ với em

Luật trần gian từ những kẻ thấp hèn

Nhân cách sống còn thua con chó ghẻ.

Cụng đi anh, em đàn bà nhỏ bé

Lớn cái tôi thành ra kẻ điên rồ

Hổ trong rừng thỏa sức mạnh bày phô

Chợt ốm yếu trước mưu mô chước quỷ

Xin quý dzị thương em đừng tinh ý

Rồi cười em bi lụy phút giây này

Lệ đàn bà nhỏ xuống lúc đắng cay

Tình thế thái phơi bày em uất nghẹn.

Quí dzị ơi! Hãy cùng nhau cạn chén

Em thấy mình chưa hổ thẹn bao giờ

Nản thật rồi…thôi…khép lại giấc mơ

Xây cổ tích trong khu vườn ma quái.

Tạm biệt nhé! Những con người ưu ái

Lắng nghe em trút trải những nỗi niềm

Cạn đi nào giọt đắng phủ màn đêm

Em nào khác cánh hoa thời lửa loạn.

Mộc Lan

************************

Cuối Thu và cháu nhỏ

Một mùa thu đến rồi đi

Thu đem kỷ niệm mỗi khi lá vàng

Cuộc đời như sách sang trang

Nhìn cháu mau lớn, chẳng màng Thu Đông

Bên cháu bà thật ấm lòng

Tuổi bà càng lớn chỉ mong Xuân về

Cháu nhỏ dù lạnh chẳng hề

Mỗi năm cháu lớn cận kề bà đây

Bà mong sức khỏe đủ đầy

Bên cô cháu nhỏ vui vầy mỗi Thu.

Thoa Trần

04/06/2021…lại hết một mùa thu

************************

HƯƠNG TÌNH MUỘN

Mùa Xuân hoa nở xanh tươi

Đắm say tình cuối trao người dịu êm

Đong đưa Quỳnh nở trước thềm

Bướm ong vũ khúc nhìn thêm rộn ràng

Bước chân đi giữa chiều hoang

Tim rung từng nhịp ngập tràn yêu thương

Bóng ai vừa khuất cuối đường

Hồn em ngơ ngẫn vấn vương thêm nhiều

Dang tay lỡ vướng sợi yêu

Tơ vàng rải lối đường chiều lung linh

Hôm nao lá úa sân đình

Nay hoa khoe sắc bình minh tràn trề

Mình cùng chung nghĩa phu thê

Ngưu Lang Chức Nữ hẹn thề có nhau

Dẫu qua mấy trận thương sầu

Dây trầu quấn quít buồng cau không rời

Tiên Đồng Ngọc Nữ nên đôi

Mừng vui hạnh phúc đâm chồi kết hoa

Nhìn theo xác pháo đầy nhà

Em anh cùng hát bài ca tương phùng

Mộng tình nay đã về chung

Hương yêu ướp đẫm mình cùng trao duyên.

KIM CHI

************************

Mưa Gọi!

Bốn mùa xuân, hạ, thu, đông

Ta nghe mưa gọi, mưa trông, mưa chờ

Mưa xuân rắc hạt mộng mơ

Gọi hoa đơm nụ, mưa chờ nắng gieo

Cỏ cây, ong bướm gió reo

Chim ca nốt nhạc trong veo tiếng hò

Mưa nguồn suối nước cam go

Sối cơn lũ lụt cánh cò chơi vơi

Hạ về nắng cháy lưng đồi

Trút màn mưa hạ, cuốn trôi nhiệt trời

Mưa mang gió mát cho đời

Giữa trưa nắng bỏng, mưa rơi giải sầu

Mưa đêm văng vẳng lời cầu

Nghe như âm hưởng từ sâu đáy lòng!

Thu về với ánh trăng trong

Lan man mưa gọi gió lòng tương tư

Mưa phùn ướt lá vàng thu

Mưa giăng sương khói gọi thu thẫn thờ

Mưa trêu tà áo mộng mơ

Mưa vờn suối tóc nàng thơ yêu kiều

Mưa thu rót mật tình yêu

Mưa dìu gót nhẹ dáng kiều đêm trăng

Mưa đông giá lạnh căm căm

Quạnh hiu gió rít lòng đăm đắm chìm

Bên lò chẳng ấm con tim

Đêm nghe mưa gọi lặng im đất trời

Người buồn chi lắm người ơi!

“Mây mưa” cũng chỉ cuộc chơi chóng tàn!

Mưa đan, mưa dệt giăng màn

Cho tình nhân đắm mộng vàng nhân sinh.

C.M.N

21 May 2017

************************

Tình Lạnh

Đêm nghe gíó thổi ngoài hiên

Cơn giông bão hạt mưa rền mái tôn

Tình đau vất vưởng tâm hồn

Thương tình buốt lạnh bồn chồn khôn nguôi.

Vut Tan

09/06/21

************************

mask
Minh họa: Đinh Trường Chinh

Thế Giới Giờ Này

Thế giới giờ này ai ai cũng hóa ra T-pop (chữ T thay thế cho chữ Thế giới),

từ trẻ sơ sinh cho đến cụ già chuẩn bị yên nghỉ nơi cõi vĩnh hằng,

giờ này ai ai cũng khẩu trang che mũi, miệng và cằm, kiểu K-pop, V-pop.

*

Thế giới giờ này rộn ràng khẩu trang,

đủ mầu, đủ kiểu, đủ hình dạng!

Từ kiểu khẩu trang phòng mổ, mầu xanh xanh.

Cho tới kiểu sát thủ Ninja, màu đen máu lạnh,

Hoặc lính trận rằn ri, loang lổ da beo,

Hoặc nữ tính, mầu hồng hồng dễ thương chi lạ!

*

Thế giới giờ này đeo khẩu trang là “à-la-mode,”

Mình với ta khẩu trang tông-soẹt-tông, “tuy hai là một.”

*

Thế giới giờ này thiên hạ sáng sáng lười biếng không đánh răng xúc miệng.

Ăn sáng xong, ta bước vào công sở, hoặc chiều về ta ghé ngang chợ mua miếng thịt, trái sầu riêng,

cũng chẳng ai hay ta biếng lười vệ sinh răng miệng.

Xã hội giãn cách! Khẩu trang cản lại, chặn mùi hôi, răng thối, lưỡi dơ!

Bàn chải đánh răng từ ngày Covid lên ngôi bị quẳng thẳng vào xó.

Hãng kem đánh răng, thuốc nước xúc miệng, tha hồ ế độ! Nha sĩ buồn so!

*

Thế giới giờ này răng sún, răng sâu, răng hô, răng vàng ố!

Miệng móm, miệng vẩu, miệng méo, miệng vêu!

Covid vào đời, khẩu trang che kín hết.

Những đường nhăn chân chim chạy dọc theo hoặc tua tủa đâm ra hai bên khóe mép,

Tự nhiên biến tan! Cũng nhờ khẩu trang!

Thiên hạ giờ này, ai nhìn cũng trẻ ra phết.

Chẳng phải bởi mỹ phẩm, nhưng nhờ khẩu trang.

Khẩu trang giờ này hóa ra vị bác sỹ thẩm mỹ đôi tay thần kỳ, nhưng giá lại rẻ cực!

*

Thế giới giờ này ta ngửi được mùi của ta.

Mùi thơm tho, viết tắt t.t., đọc 2 tê;

hoặc mùi thối, viết tắt t., đọc 1 tê;

2 tê hoặc 1 tê, ta đều tự ngửi tự thưởng thức.

Cũng nhờ khẩu trang, ta nhận ra ta, chân dung thật thà.


Thế giới giờ này trở nên mênh mông một cõi thiền Yoga.

Ta chăm chú vào chính hơi thở ta.

Thiền từng giờ, thiền từng phút, thiền từng giây!

Khẩu trang giờ này hóa ra tu sĩ của một môn phái thiền mới: Thiền Khẩu Trang!

*

Giờ này thiên hạ ai cũng khẩu trang, cứ như khẩu trang tạo ra căn tính!

Không khẩu trang, không phải người!

Ông thần Descarte nếu từ ngôi mộ xanh xanh cỏ ngồi bật dậy sẽ cười,

“Tôi đeo khẩu trang, cho nên, tôi biết tôi sống.”

Riêng Plato kể chuyện người tù trong hang (bị xích chân từ thủa bẩm sinh) phiên bản mới,

“Khi quay trở về hang, hắn kể chuyện với bạn cùng hang động, ‘Tau thấy thiên hạ ai ai cũng đeo khẩu trang mi nạ.’ Bạn nối khố nổi giận, tặng cho mấy gậy, quyết định gửi hắn đi bán muối!”

*

Thế giới giờ này người né người!

Ngồi trên xe bus gắn máy lạnh, hoặc xe bò cọc cạch lăn bánh,

người ngồi xa người, khoảng cách an toàn, một thước rưỡi.

Anh xa tôi! Tôi xa em! Ta xa nhau! Đúng 2 thước.

Giờ này đôi ta hôn nhau nụ hôn gió qua khẩu trang!

Ai đó lỡ miệng ách-xì một, hoặc hai tiếng, hoặc một tràng;

Hết rồi những ánh mắt ái ngại,

những lời nói cảm thông, “God bless,” hoặc “Trời, Phật, Chúa chữa!”

“Oh, no!” Xưa rồi! Thay vào đó, trăm ngàn con mắt hình viên đạn xuất hiện, hướng về phía người mới lỡ mũi!

Thiên hạ ai đó lỡ miệng không kềm hãm được mồm, ho khan mấy tiếng hoặc lỡ dại đi luôn một hồi gõ mõ! Thế là xong!

Trần gian, đang như kiến lửa hoảng loạn vỡ tổ, ngay lập tức trở nên nhịp nhàng đồng dạng: mặt nhăn nhăn tựa thù cha chưa trả!

Có người bấm chuông xe bus, đứng dậy, bỏ xuống xe, thà là lết bộ dưới trời nắng trưa nung lửa mùa hạ! Chậm! Nhưng sống sót mặc dù đen cháy làn da!

*

Chẳng bao lâu nữa, con người theo luật tiến hóa sẽ phát triển bộ gene di truyền mới, bộ “antisocial.” Con người sẽ không được định nghĩa là “social beings” nữa. Giờ này tôi một mình sống, một mình chơi game điện tử, một mình coi phim trên Utube! Vậy là vui. Trái đất (thế là) yên lặng sa mạc. Thương xá, xe hơi, xe đạp, đường trải nhựa thênh thang mấy lằn, freeway bắt cao mấy tầng chồng chéo trở nên đồ cổ. Tất cả bám rêu xanh, chực chờ giây phút sụp đổ!

Ông triết gia Hegel sẽ lúng túng với triết lý người ta cần một người khác để xác định “tôi hiện hữu!”

*

Thế giới giờ này chẳng ai bắt tay ai,

Chỉ đụng nhau qua những nắm đấm, anh đấm tôi, tôi đấm chị!

Hoặc những cú đá chân, chân cô gái tuổi mộng mơ đá chân cậu con trai mới lớn,

Chân bố đá chân dài tới nách của con gái!

Chân mẹ đá chân vòng kiềng số tám của con trai!

Thế giới rộn ràng đấm đá nhau!

Giờ này đấm đá trở nên dấu hiệu của hòa bình và của cả hòa giải!

*

Thế giới giờ này thiên hạ năm ngày ngồi trong nhà bếp làm việc kỹ sư, điện tử!

Buổi họp sáng thứ Hai đầu tuần, xếp lớn và các trưởng phòng gặp nhau qua Zoom,

báo cáo tuần qua, công tác tuần tới,

Ai cũng nghe giọng nói (rõ ràng), nhìn thấy đầu (tóc chải đẹp), cổ (thắt cà-vạt)! Nhìn nét và chất như tài tử xi-nê Titanic lúc đang ăn tiệc trong khoang hạng nhất.

Nhưng, nếu không mặc quần tây đi giầy da, hoặc váy đẹp guốc cao gót 10 phân, mà chỉ là quần đùi xà-loỏng, chân đất,

trưởng phòng và xếp lớn của đại công ty điện toán Thung Lũng Silicon cũng chả biết.

Giản đơn! Nóng nực mùa hè phía trên, mát mẻ mùa thu phía dưới! Một chuẩn mực mới!

*

Thế giới giờ này cô dâu chú rể trao đổi lời thề hôn ước qua màn ảnh máy vi tính.

Hai bên hôn nhau, nụ hôn đầu đời vợ chồng cũng qua hai màn ảnh!

Ông Linh mục thánh giá áo đen, hoặc Sư thầy chuỗi bồ đề áo vàng, hoặc Đạo sỹ áo trắng bát quái. Cả ba đại diện Thiên Chúa, Đức Phật, Thần Khí chúc lành tân lang tân nương cũng qua màn ảnh!

Quan họ hai bên, bố mẹ chồng bố mẹ vợ cũng hiện diện qua rất nhiều màn ảnh!

Mẹ đeo kiềng vàng nặng lên cổ con dâu, vàng 24 sáng lấp lánh bởi vàng ba số 999 chính hiệu, cũng qua màn ảnh!

Cô dâu đôi mắt vẽ chì thâm đen long lanh hạt lệ, má phấn hồng e lệ nói, “Con cảm ơn mạ,” cũng qua màn ảnh!

Tham dự qua mạng xã hội, nhưng ai cũng đều phải đeo khẩu trang đủ màu đủ kiểu, và giữ khoảng cách an toàn.

*

“Ủa! Điều chi xảy ra vậy cà?” Thế giới năm 2020, 2021, giờ này bạn hỏi ta!

Người đơn thuần có thể sẽ nhún vai, rất tây ba-lô, rồi phán,

“Ông (bà) thần nước mặn!

Tỉnh dậy đi! Mở mắt ra mà nom nom cho kỹ hộ tôi!

Vi khuẩn SARS-CoV-2 vô hình nhè nhẹ bước chân vào đời hữu hình, đổi thay tất cả! Thế thôi!”.

Nguyễn Trung Tây

*Tác giả từng nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ năm 2010.
Ông là một Linh mục Dòng Truyền giáo Ngôi Lời thuộc tỉnh dòng Chicago.  

************************

soibong(1)
Soi Bóng – Đinh Trường Chinh.

Nấm Đất Bên Lở Bên Bồi

cứ mỗi góc phố là nhiều con đường

đi qua và trở về

hàng cây trăn trở

tóc ngắn và đen – chiều tà huy sắp hết

úp mặt vào đời nhau

những khuôn định sẵn

ngày và đêm rủ nhau về

bao nhiêu hình ảnh qua nhanh

*

thành phố nào im lặng

vòng vo mấy cuộc viễn du

em vẽ và ta làm thơ

những xa đời rồi gần lại

tiếng chim lạ trôi theo mưa gió

quanh đây có bóng người im lặng

nghe nỗi buồn trôi trên sông

nỗi nhớ bay theo lá

so đo mấy câu chuyện thấm lòng

*

điều nguyên vẹn nhất

vẫn nằm im trong tim

ngày mùa thu nhớ dòng sông

nấm đất buồn tênh bên lở bên bồi

quăng viên sỏi trắng cạnh chiếc cầu run rẩy

bàn tay nào níu giữ

bạn bè và tình nhân

ngẩn ngơ năm ba lời tiếc nuối

con chim non hót mấy tiếng cội nguồn

*

mặt trời ở đâu khi ta trở về nguyên thủy

hạnh phúc chìm sâu dưới biển

mùa đông lấp ló ngoài hiên

hoài niệm một thế giới mờ ảo

vẽ lên tranh, viết thành thơ

như một mặc khải yếu lòng

trên những khúc đời lặng lẽ qua nhanh…

thy an

tháng 02-2021 –tặng M.A.

************************