Friday, March 29, 2024

Nhân Quyền

The Vietnamese Newspaper

PHONG TỎA 4.0 –Cùng nhau Cười, Nghe Thơ và Truyện ngắn

Mùa Xuân Như Ý sưu tầm

Victoria, Tiểu bang đông dân thứ hai của Úc, hiện đang vào đợt Phong tỏa Covid-19 4.0 một tuần, sau khi phát hiện 26 trường hợp nhiễm Covid trong tuần này. Lệnh phong tỏa này bắt buộc gần 7 triệu dân của Victoria phải ở nhà, ngoại trừ 5 lý do, trong bối cảnh giới chức nỗ lực khống chế một ổ dịch lây lan nhanh.

Hãy để Mùa Xuân Như Ý giúp các bạn giải trí trong lúc ‘bị nhốt’ ở nhà bằng cách –Cùng nhau Cười, Nghe Thơ và Truyện ngắn.

***********

–Cùng cười với nhau

World ORO ?

LÁI XE MÔ TÔ

Một anh chàng thanh niên lái xe mô tô rất là tài giỏi. Không cờ bạc, không hút xách, không rượu chè, anh ta có một thú đam mê duy nhất : lái xe mô tô. Đúng là một đức tính rất tốt cho các luật lệ giao thông rất nghiêm khắt ở xứ sở Kangaroo  này. Thế nên bao năm qua vượt nhanh cũng nhiều, lạng lách cũng lắm, chưa bao giờ anh gây ra tai nạn nào, mà cũng chưa hề một lần phạm luật phạt vi cảnh.

Tuổi trẻ thường chơi ngông. Một ý định táo bạo chợt đến, chàng trai thấy hứng thú thêm. Sáng hôm sau anh cho xe leo lên tận chót vót một ngọn đồi cao cách mặt đất khoảng một ngàn năm trăm mét. Dưới chân đèo rừng rậm âm u trùng điệp, vách đá cheo leo hiểm trở. Ngoài kia nữa, biển cả bao la sóng to gió lớn ầm ầm đổ ập vào ghềnh đá, ai nhìn xuống cũng thấy rợn người ! Và cũng từ điểm cao này, người thanh niên bắt đầu nổ máy và đổ dốc, băng đèo. Tiếng động cơ gầm rú vang dội cả ngọn đồi, rồi xe lao đi vun vút như tên bay đạn bắn len lỏi qua bao hang hóc, trượt lướt qua bao hầm hố lại có lúc lạng lách quanh rìa đèo. Nếu không vững tay lái, chỉ sơ xẩy một chút thôi, xe và người hất tung ra khỏi đèo, mất mạng dễ như chơi.

Hơn hai mươi phút sau xe xuống dưới chân đèo, an toàn và thoải mái.  Anh cho xe chạy thật chậm và dừng lại, hiên ngang đứng nhìn lên con đường đã đi qua, môi nở một nụ cười mãn nguyện.

Một thầy đội cảnh sát từ đâu lù lù bước tới :

– Anh vui lòng cho xem bằng lái ?

Người thanh niên điềm nhiên móc ví lấy ra bằng lái. Thầy đội săm soi bằng lái một lúc rồi trả lại.

Thì ra mới ngoài hai mươi tuổi đầu, anh chàng này lái xe sao mà tài tình đến thế !

Tuy vậy thầy đội vẫn lấy giấy bút hí hoáy viết :

– Tôi phạt anh 150 dollars vì tội vượt quá tốc độ, xem thường mọi bảng hướng dẫn giao thông trên con đường đèo.

– Chuyện nhỏ thôi, đồng tiền thì cũng quý đấy, nhưng chừng ấy có đáng gì so với cái thành quả to lớn mà ta vừa đạt được như ý kia ? chàng thanh niên vui vẻ đón nhận tờ giấy phạt, không một chút phiền lòng.

Thầy đội cảnh sát bỏ đi được vài bước, liền quay lại hòa nhã với hắn ta.

– Tờ giấy phạt kia anh thấy có ân hận gì không ?

– Không, không. Khi lái xe, trên hai vai tôi  luôn luôn lúc nào cũng có Chúa độ mạng cho tôi cả thầy đội ạ !

Thầy đội cảnh sát lại rút ngay giấy bút ra, nói với hắn:

– Tôi phạt anh thêm 150 dollars nữa.

– Ủa ! Tại sao vậy ?

– Vì trên xe, anh lại có chở thêm một người !

***********

CHUYỆN HỚT TÓC

Gã đàn ông dắt theo một thằng bé vào tiệm hớt tóc. Gã hớt tóc, cạo mặt, cạo râu, gội đầu, ráy tai rất ư là tươm tất. Xong,  gã nói với anh thợ hớt tóc:

– Anh hớt tiếp cho cháu bé, tôi ra ngoài mua tờ báo nhé !

Một giờ, hai giờ rồi ba giờ trôi qua, không thấy gã đàn ông trở lại. Anh thợ hớt tóc điên tiết, gắt lên:

– Bố mày biến đâu rồi hả ? Thằng bé đâm ra hoảng :

– Dạ ông ấy đâu phải là bố của cháu. Ông ấy gặp cháu ngoài đường, hỏi cháu có muốn hớt tóc miễn phí không. Cháu nói có, rồi ông ta dẫn cháu vào đây ạ.

***********

LẠI CHUYỆN HỚT TÓC

Một tiệm hớt tóc toàn là thanh nữ. Cô nào cũng trẻ đẹp và thơm như múi mít. Thành ra cánh đàn ông ta ra vào tấp nập. Ai đến trước hớt trước, ai vào sau ngồi đợi lớp lớp trên dãy ghế dài. Người thì xem báo, đọc sách, người thì nghe nhạc. Lại có vài ông xúm nhau quanh bàn cờ tướng để chốc nữa đây cho người đẹp vò đầu. Một khứa lão vừa hớt xong rời ghế, đến quầy trả tiền. Cô thanh nữ phủi vội tóc rụng trên ghế, mời một ông khách sồn sồn kế tiếp : Ông leo len ạ

Vị khách này đang say mê đọc báo, không nghe lời mời của người đẹp. Cô thợ hớt tóc nóng ruột mời thêm.

– Mời ông leo lên ngay ạ !

Lão già này lúc bấy giờ mới hỏi theo :

– Thế leo lên ở chỗ nào ?

***********

MÊ ĐÁ BANH

Bà phú hộ kia ở một vùng quê xa lắc. Bà cho đứa con trai cưng lên Sài Gòn học. Thằng con tính tình rất ngoan, học hành rất giỏi, bà hả dạ hết biết. Ác thay nó có cái tật mê ghiền đá banh quá cỡ thợ mộc. Bất cứ trận lớn nhỏ nào trên sân Thống Nhất, nó cũng không chịu bỏ qua, nhất là trên ti vi. Nơi đâu có các trận cầu quốc tế thì khỏi nói. Nó còn sưu tập không biết bao nhiêu bài vở, hình ảnh thần tượng Tây lẫn Ta treo dán tùm lum dày đặc cả căn phòng.

Một lần bà lên thăm con ở Sài Gòn nhân ngày Quốc Khánh, đang là mùa đá bóng tranh giải vô địch toàn vùng Đông Nam Á. Chiều thứ bảy này là trận chung kết nhất, nhì giữa đội banh nhà và đội banh bạn, hào hứng biết là chừng nào ! Không biết nghĩ thế nào thằng con hì hục mua vé cho được, dắt mẹ vào xem đá banh luôn cho tiện việc sổ sách. Ai từng mê đá banh thì biết đó, mua vé thì mua vé hạng cá kèo, mau chân chen lấn, vào cửa  thật sớm, tiện kiếm một chỗ ngồi tốt trước cho chắc ăn. Đồ ăn thức uống đùm đề mang theo, kể cả dù che nắng, áo che mưa thủ thân cho chắc bụng. Chẳng bao lâu người người chật cứng, mọi nơi chen chân không lọt. Ngồi trên bệ xi măng, trên nắng gắt, dưới nóng ran, mồ hôi mồ kê nhễ nhoại, chịu đời sao thấu. Xin lỗi chớ bỏ đi tiểu, đi tiêu trở về, mất chỗ là cái chắc. Dắt mẹ vào chơi Sài Gòn thì nó không đi, đưa bà vào đây làm gì cho nó kẹt hở trời !

– Thiệt là mắc dịch cái thằng con !

Thế rồi trận đấu cũng diễn ra đúng giờ. Đội banh nhà mặc áo vàng, đội banh bạn mặc áo xanh. Sau cú giao banh, trận đấu sôi nổi kể từ giờ phút đầu. Banh phóng nhanh trên phần đất nhà, rồi lao vun vút ngược về phần đất bạn, như sấm chớp, kẻ tung người hứng, kẻ sút người đội đầu, kẻ lừa banh người truy cản và đội hình hai bên dàn ra sống động vô cùng. Một chiếc áo xanh chập chờn được bóng trước ngay vòng cấm địa, sút thẳng vào phe ta. Thủ môn phe ta tung mình lên đẩy quả bóng văng ra khỏi khung thành, xuất sắc. Anh chàng này chỉ muốn làm bàn một mình mà không cần giao banh cho đồng đội tiếp sức… Hết nói nổi !

Thế là mất đi một dịp bằng vàng làm bàn thắng cho phe đội của bạn. Than ôi, Một con én không làm nên mùa xuân !

Hơn ba mươi phút đầu, vẫn chưa phân thắng bại, màn lưới hai bên còn trinh bạch, phe nào cũng nhất quyết hùng hục chọc thủng cho bằng được.  Phút bốn mươi, bất ngờ quả bóng  được sút mạnh, thọc sâu vào lưới của phe bạn, ngọt ngào. Cùng một lúc tiếng reo hò vang dội cả một góc trời, tưởng chừng vỡ tung cả cầu trường đang chứa đựng mấy chục ngàn người.

Cho tới lúc này bà mẹ mới đập vai con :

– Bao nhiêu tiền một trái banh vậy con ?

Thằng con đang hả hê vì say men chiến thắng, nhưng cũng không quên trả lời với mẹ :

– Chừng hai trăm đồng một trái hà mẹ ơi !

Bà mẹ liền nói với thằng con rằng:

– Chu choa ơi! Tưởng mắc lắm chớ, hai trăm đồng một trái, mỗi người mua một trái đá cho nó sướng. Tội gì mấy chục người giành nhau một trái cho mệt dữ vậy con ?

NGƯỜI TA THƯỜNG NÓI

*Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ !

***********

–Nghe Thơ

ANH CÓ BAO GIỜ NHỚ ĐẾN EM

Tác giả: Nguyễn Chi Anh Đài

***********

–Nghe Truyện ngắn

LỜI CỦA GIÒNG SÔNG

Tác giả: Hoàng Du Thụy

***********