Tuesday, November 5, 2024

Nhân Quyền

The Vietnamese Newspaper

CUỐI TUẦN –Cùng cười với nhau; Đọc & Nghe Thơ và Truyện ngắn

Mùa Xuân Như Ý sưu tầm

Cuối tuần là khoảng thời gian mà mọi người mong đợi nhất sau một tuần làm việc mệt mỏi. Có rất nhiều việc mà bạn có thể làm vào cuối tuần để giúp bản thân giảm áp lực cũng như nạp năng lượng cho tuần làm việc kế tiếp. Vậy làm thế nào để ngày cuối tuần của bạn trở nên ý nghĩa hơn?

THẬT DỄ, hãy để Mùa Xuân Như Ý giúp bằng cách Cùng cười với nhau; Đọc & Nghe Thơ và Truyện ngắn 🙂

***********

–Cùng cười với nhau

AN TOÀN GIAO THÔNG

Quốc lộ phải được luôn luôn bảo vệ an toàn. Không những thế, còn được thiết kế tiện nghi, được trang trí xanh tươi với cây dài bóng mát, hoa lá bốn mùa, đẹp như mơ !

Từ tiểu bang này sang tiểu bang khác, từ thành phố nọ qua thành phố kia, xe cộ cứ thế mà say men tốc độ, lái nhanh vượt ẩu dài dài. An toàn có, tiện nghi có, ngay cả xanh tươi cũng có, nhưng hiểm nguy và rùng rợn không phải là không có. Bằng chứng là có những quảng đường bóng cây rừng rậm âm u mù mịt, những quảng đường sương mù dày đặc, những quảng đường nhiều thú hoang tông bừa khi xe đang chạy… Điều gì xảy ra khi có tai nạn ? Chết là cái chắc ! Bác tài nào cũng vậy, vô vài lon rồi, đâu có ngán ! Cực nhất là các thầy đội Cảnh sát Giao thông. Chao ôi, trách nhiệm và lương tâm đè nặng trên hai vai biết là chừng nào !

Buổi cơm tối trong gia đình, một sếp cảnh sát đem nỗi niềm này ra kể lể với vợ. Tưởng đâu được chia xẻ phần nào, bà vợ quý của mình cứ tỉnh bơ, ăn cho hết bữa, coi như không có gì đáng phàn nàn cả. Sếp nhà ta gắt lên với vợ :

– Em không nghe anh nói gì à ?

Bà vợ vẫn thản nhiên :

– Thì đã sao ! Làm gì mà anh cuống lên vậy ? Ngày mai, anh cho dựng đầu này một tấm bảng lớn, đầu kia một tấm. Trên mỗi tấm bảng, có dòng chữ như thế này: “Lưu ý, trại khỏa thân, Yêu cầu chạy chậm”

Khỏi nói, xe nào chạy qua đây cũng răm rắp tuân theo luật lệ giao thông rất ư là nghiêm chỉnh. Bác tài nào cũng cố rướn cổ ra khỏi kính xe, dáo dát kiếm tìm…

Sếp nhà ta khen vợ rối rít : ” Ôi ! vợ tôi đáng yêu và thông minh quá !”

NGƯỜI TA THƯỜNG NÓI

*Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ !

***********

KÝ TẶNG MỘT TẤM SÉC

Quả phụ nữ kia chồng mất, để lại một gia tài đồ sộ. Con cái đã lớn có công ăn việc làm, ở xa, chỉ còn mình bà trong một ngôi nhà sang trọng. Được tự do rồi, trong túi lại rủng rỉnh đồng tiền, thế  mà vẫn thấy đời buồn tênh. Hơn nữa, tuổi ngả dần về chiều, sao không tìm kiếm gì để làm vui nhỉ ?

Từ đó người quả phụ sinh ra đua đòi, mua sắm và theo thời thế, sửa chữa sắc đẹp, tập tành nhảy nhót, ăn chơi với mọi người. Ôi, cái nhan sắc tưởng đã bỏ đi từ lâu rồi, thế mà nay lại trở về, đời đáng yêu lạ lùng ! Nhìn bà, ai cũng đồ đoán chừng băm mấy, bốn mươi là cùng.

Nhan sắc và của cải trên cõi đời này, càng khoe khoang, càng chưng diện ra bao nhiêu, càng làm cho người ta chú ý, thèm thuồng  bấy nhiêu. Rồi từ đó, người ta mới sanh tâm  tham lam chiếm đoạt.

Một chiều thứ sáu, bà góa phụ đi shopping. Người sang trọng đi shopping sang trọng, lẽ đương nhiên. Vì là chiều cuối tuần, xe cộ ra vào tấp nập, đậu kín mít bãi xe rộng lớn. Loay hoay mãi, bà mới tìm được một chỗ trống khá xa. Thôi thì phải đi bộ vào siêu thị. Bà thong dong bước đi, lòng phơi phới niềm vui.

Đến một góc đường vắng, cây lá um tùm, bóng tối nhập nhòa, bỗng một tên cướp nhào ra chận lại, hét lớn “Tiền đâu,  đưa đây mau”. Bà quả phụ rụng rời tay chân, mồm lắp bắp không ra lời. Tên cướp lại hét lớn hơn “Tiền đâu, mau đưa ra đây. Không thì ta…” Bà góa phụ vùng vẫy “Không, tôi không có tiền.”

– Láo !

– Không. Tôi không có tiền mặt ! Không tin ông cứ lục đi !

Người đàn bà còn trao thẳng cho hắn chiếc xắc tay và mở toang dây kéo ra cho hắn lục. Quả nhiên trong sắc chỉ có vài ba thỏi son dùng rồi, một sâu chìa khóa, vài giấy tờ vụn vặt và không thiếu năm ba tiền xu cắc. Thế thôi, tên cướp liền tiến tới…

Ở bên Úc này, mùa đông lạnh lắm. Thôi thì áo ngoài, áo trong, rồi áo trong nữa.Tên cướp cứ thế mà lục lạo tứ tung, túi trên, túi dưới, chẳng thấy gì cả. Hắn giựt hẳn áo choàng ra. Khổ nổi, chiếc áo len bên trong không có cái túi nào hết.

Hắn luồn tay tiếp sâu qua chiếc áo len nữa. Bàn tay hắn cứ thế mà sờ soạn, cứ thế mà nắn bóp từ trên vai, trên ngực, trên bụng rồi xuống nữa, xuống nữa, cho đến chỗ mà đáng lý ra đáng lục nhất, hắn rút hẳn tay ra, giận dữ hất tung bà ta ra đất, bỏ đi, chưởi thề: ” mẹ kiếp, giàu mà không có tiền.”

Vừa tức lại vừa giận, bà quả phụ cuống cuồng ngồi dậy, kéo hắn  lại :

– Này, này, anh cứ lục nữa đi, lục nữa đi… Tôi sẽ ký cho anh một tấm séc !

***********

–Nghe & Đọc Thơ

đời vắng em rồi

Tác giả: Vũ Hoàng Chương

Sóng dậy đìu hiu biển dấy sầu
Lênh đênh thương nhớ giạt trời Âu
Thôi rồi tay nắm tay lần cuối
Chia nẻo giang hồ vĩnh biệt nhau

Trai lỡ phong vân gái lỡ tình
Này đêm tri ngộ xót điêu linh
Niềm quê sực thức lòng quan ải
Giây phút dừng chân cuộc viễn trình.

Tóc xõa tơ vàng nệm gối nhung
Đây chiều hương ngát lả hoa dung
Sóng đôi kề ngọn đèn hư ảo
Mơ kiếp nào xưa đã vợ chồng.

Quán rượu liền đêm chuốc đắng cay
Buồn mưa trăng lạnh nắng hoa gầy
Nắng mưa đã trải tình nhân thế
Lưu lạc sầu chung mộng hướng say

Gặp gỡ chừng như truyện Liễu Trai
Ra đi chẳng hứa một ngày mai
Em ơi lửa tắt bình khô rượu
Đời vắng em rồi say với ai?

Phương Âu mờ mịt lối quê nàng
Trăng nước âm thầm vạn dặm tang
Ghé bến nào đây người hải ngoại
Chiều sương mặt bể có mơ màng.

Tuyết xuống phương nào lạnh lắm không
Mà đây lòng trắng một mùa đông
Tương tư nối đuốc thâu canh đợi
Thoảng gió trà mi động mấy bông.

***********

–Nghe Truyện ngắn:

TỪ THỨC

Tác giả: Thanh Châu

Diễn đọc: Thúy Hạnh – Đài Trang

***********