Vườn Thơ NQ: Tuần lễ 30/04/2022
NGUYÊN KHANG PHỤ TRÁCH
“Vườn Thơ Nhân Quyền là nơi gặp gỡ những rung cảm chân tình của Thơ, là nơi ghi lại những nét đẹp của những Tâm Hồn biết yêu thương tha nhân, cuộc đời và quê hương Việt Nam, là mảnh vườn thơ để các thi nhân gieo trồng, gửi gắm tâm tình của mình qua ý thơ với những áng thơ tuyệt mỹ tới Độc giả bốn phương. Vườn Thơ Nhân Quyền mong được đón nhận những bông hoa hiếm qúy của các thi sĩ khắp nơi…”.
Thơ xin gửi về địa chỉ Email: [email protected]
Mob: 0468 567 836
************************
Chút Tình!
Anh chan cho em một chút tình
Bốn mùa hiu quạnh cõi tâm linh
Trời cao phiêu lãng mây theo gió
Lạc giữa không gian chỉ có mình
*
Đêm ngày chìm đắm chốn u linh
Mộng ảo còn mơ cảnh vướng tình
Có phải tâm hồn không bến đậu?
Lang thang vô định với bóng hình
*
Nhìn hoa ong bướm cánh lunh linh
Gió thoảng thơm hương uống say tình
Nhớ bóng hình ai đi trước ngõ
Để hồn theo bước nhịp thiên trinh
*
Mây có ngừng chân giữa hành tinh
Gửi cơn gió thoảng chuyển ý tình
Mang nỗi niềm ta bên bến vắng
Trao người, người hỡi chớ lặng thinh!..
Nguyên Khang
************************
Chỉ Còn Lại
Cuối trời mây trắng bay
Lá vàng thưa thớt quá
Mùa thu đi cùng lá
Thời gian đi cùng gió
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn lại mình Thu…!
Trịnh Ngọc Thu
22/04/22.
************************
Dáng anh ngồi mãi ngàn năm
(Viết về pho tượng lính xa lộ Biên Hoà)
Anh ngồi đây lặng im từ thuở nào
Nỗi buồn thương vô biên không hư hao
Anh gục đầu lên khẩu M mười sáu
Tâm hồn tôi tan hoang buồn biết bao
*
Anh trẻ như đang ở tuổi học trò
Dáng mảnh mai tâm hồn anh ngây thơ
Xa cha mẹ nhớ người yêu tha thiết
Đời chiến binh không dừng bước sông hồ
*
Trên khắp cả mọi khu, vùng chiến thuật
Anh còn ghi bao kỷ niệm thương yêu
Những ngày vui những ngày buồn tê tái
Những chia ly những hội ngộ rất nhiều.
*
Có biết chăng lính cũng buồn muôn thuở
Lính cũng trái tim rung cảm như ai
Cũng có phút giây bùi ngùi nhỏ lệ
Khi chia tay người phải tiễn đưa người
*
Anh khóc bạn anh vừa ngã xuống
Trên chiến trường còn như nắm tay anh
Anh cố giấu giọt lệ buồn tê tái
Là chiến binh không đươc phút yếu lòng
*
Anh ngồi đây nhớ bạn nằm trong đất
Gần nhau đây mà nghìn trùng xa nhau
Vì mặt đất chia đời thành hai cõi
Chẳng là mưa sao biết đất không sầu.
*
Có khi nào người đã nằm dưới mộ
Lặng lẽ trở về ngồi bên cạnh anh
Cửa hư ảo ngày qua ngày khép mở
Người và ma ngồi nói chuyện tâm tình.
*
Anh ngồi đây im lặng đến bao giờ
Khi giang sơn chuyển đổi như trong mơ
Nghĩa trang giờ là điêu tàn đổ nát
Anh vẫn ngồi rời rã nắng và mưa
*
Trên những chuyến xe đò đi Vũng Tầu
Nhớ dáng anh ngồi se bụi dài lâu
Xe đi xa ngoảnh lại nhìn vẫn thấy
Dáng anh ngồi nhỏ lệ cho ngàn sau.
*
Dáng xa vời nỗi nhớ nhung tan tác
Chim lìa trời và rơi xuống nhân gian
Khi ánh mắt còn nỗi buồn man mác
Nhìn đường xa vĩnh viễn khóc ly tan.
Đinh Quốc An
************************
Con Đò Em vương
Em đưa anh qua sông
Hay anh tiễn em đi lấy chồng?
Qua đò hình bóng anh trông
Ôi! Thương, Ôi! Nhớ mênh mông là tình
Nụ cười dáng ngọc em xinh
Đôi môi còn thắm duyên Mình với Ta
Đẹp sao ánh mắt mượt mà
Thuyền quyên em có ai là bến mong?
Mượn đò em chở qua sông
Đôi chân nấn ná, hồn trồng cây si
Lòng sông hình bóng còn ghi
Lòng anh lưu luyến Tình chi hỡi Tình!
Vut Tan
************************
Một Lòng Vùng Dậy
Hỡi Chú, hỡi Bác, hỡi Cô Dì, Anh Chị!
Hỡi Cha, hỡi Mẹ, hỡi Cháu, hỡi Em…!
Hỡi người Dân Việt Nam! Chúng tôi van xin:
Hải Ngoại, Trong Nước cùng MỘT LÒNG:
Liên Kết, Hợp Một, Đứng Lên, Vùng Dậy!
Đồng loạt xuống đường -Chúng ta nhắm tấn công:
Vào Đảng, vào Bộ Chính Trị, vào Quốc Hội của chúng,
Không bỏ sót một tên nào, chúng ta đánh cho chúng gục ngã!
Chúng sẽ CÁO CHUNG!
Ngày Mai Tươi Sáng
Khung Trời Mở Rộng
Muôn Năm, Muôn Năm!
Hòa Bình Độc Lập
Nở Rộ Trong Tim.
Nở Trên Núi Rừng
Nở Ngoài Đồng Ruộng
Nở Trên Đường Phố.
VIỆT NAM! VIỆT NAM
Lê Nguyễn Quang Dũng (Việt Nam)
Ngày Quốc Nạn 30/04/1975-2022
************************
HỜN TRĂNG
Đêm buồn nức nở ngước hờn trăng
Vẳng vọng bên tai bậu nói rằng
Khoảng cách nào phai tình mãi đặng
Thời gian vẫn đậm nghĩa càng tăng
Nay gần nhạt nhẽo lòng không thẳng
Lúc cạnh thờ ơ dạ nhập nhằng
Thổn thức canh khuya hồn tủi lặng
Đêm buồn nức nở ngước hờn trăng.
Tran Nguyen Tran
29/08/2018
************************
Khoảnh Vắng…
Trăng mơ
Toả nụ ánh hồng
Nương ngàn sao lạc
Bềnh bồng miên man
Gió ngơ ngẩn
Quá ngỡ ngàng
Mộng đành vương vấn
Thênh thang lối về
Cho dù
Dạ có đam mê
Vẫn còn nấc nghẹn
Tràn trề lệ tuôn
Lòng buồn …
Miệng cố cười suông
Cho đời hiu hẩm
Mãi luôn tươi màu
Lời yêu
Quyến rủ ngọt ngào
Nghe như trái mật
Trải vào tim ta
Từ em
Cất tiếng ngân nga
Là ta đã biết
Rằng sa lưới tình
…
Mong chờ
Nơi chốn lặng thinh
…
Mà mơ khoảnh vắng
Riêng mình suy tư…
Supa Long
04/04/15
************************
KIẾP NGƯỜI
Sang với hèn một đời cũng thế
Lợi danh cao cũng một chốn về
Dọc ngang khắp nẻo sơn khê
Trắng – đen, sấp – ngửa, tứ bề tôi -ai?!
Giàu hay nghèo đều mong yên ấm
Đón bình minh… lặng ngắm chiều tà
Thăng trầm dâu bể đi qua
Nhục – vinh ngoảnh lại tóc đà pha sương
Đúng với sai lòng ai cũng vậy
Vui phút giây rồi lại ưu phiền
Ngắn dài một khúc du miên
Trăm năm bỏ ngỏ… về miền phù vân
Chẳng hơn – thua cõi trần trong đục
Bởi sau cùng được – mất bằng không
Chi bằng tự tại thong dong
Ung dung bình thản mà đong kiếp người!
Đồng Ánh Liễu
************************
“LẠC QUAN!”
Anh nông dân mất ngựa
Đã tìm cả ngày trời
Ngựa đi đâu chẳng biết
Chỉ thấy anh đứng cười!
Nhiều người ngạc nhiên hỏi
Lý do sao lại cười?
“Nếu mà tôi cưỡi ngựa
Sẽ lạc theo nó rồi!”
Nguyễn Hồng
************************
NGƯỜI LẠ TỪNG QUEN
Vẫn biết rằng mình ngược lối đời nhau
Nhưng han hỏi vài câu đâu có lỗi?
Phải chăng ta nhớ nhau là có tội
Nên dặn lòng hờ hững… bởi chia xa…
*
Có gọi ư… đôi ba phút thôi mà
Dăm câu nhắn có chi mà không được
Đâu nhắc câu xưa thề nguyền hẹn ước
Mà lo xa… hay đỏ mặt ngượng ngùng…
*
Biết rằng mình sẽ chẳng bước đi chung
Nên em đặt “người dưng” trong danh bạ
Để khắc ghi thật sâu vào tấc dạ
Chúng mình giờ chỉ “người lạ từng quen”…
*
Những canh thâu nhìn bên ấy sáng đèn
Tay định nhắn nhưng chợt tim ngần ngại
Lỡ người ta hiểu lầm… thêm phiền toái
Nên đành buông… rồi nén tiếng thở dài…
*
Chẳng còn là thân thiết nữa với ai
Thì câu nhớ cũng nhạt phai tàn úa
Thôi đành chôn kỷ niệm vào quá khứ
Để từ nay… ta chẳng nhớ nhau nhiều…
Hoáng Khánh Linh
************************
Quá chuẩn
Hai mươi năm cạnh mẹ cha
Bốn ba năm chẳng vậy là đã đi
Con đường từ tuổi xuân thì
Đến nay tóc bạc cái gì cũng qua
Cực, vui, …trong cõi người ta
Nghiệm qua câu nói… thế mà quá hay
Hôm nay biết được điều này
Chẳng sai quá chuẩn, để đây cho đời.
Thoa Trần
************************