Vườn Thơ NQ: Tuần lễ 09/07/2022
NGUYÊN KHANG PHỤ TRÁCH
“Vườn Thơ Nhân Quyền là nơi gặp gỡ những rung cảm chân tình của Thơ, là nơi ghi lại những nét đẹp của những Tâm Hồn biết yêu thương tha nhân, cuộc đời và quê hương Việt Nam, là mảnh vườn thơ để các thi nhân gieo trồng, gửi gắm tâm tình của mình qua ý thơ với những áng thơ tuyệt mỹ tới Độc giả bốn phương. Vườn Thơ Nhân Quyền mong được đón nhận những bông hoa hiếm qúy của các thi sĩ khắp nơi…”.
Thơ xin gửi về địa chỉ Email: [email protected]
Mob: 0468 567 836
************************
Sợ gì Covid Biến Thể BA5
Tâm sinh tướng, tướng do tâm diệt.
Mặc cho Covid hoành hành
Duyên ai Nghiệp ấy không phần cho ta
Càng lo sợ càng sinh ra
Nếu càng hoang tưởng thì càng nhiễm sâu
Bình tắm vô nhiễm vô cầu
Thì con Vius lấy đâu cửa vào.
Nguyên Khang
************************
Biết Rằng Là “Tạm”
Nói cõi tạm, biết rằng là “tạm”
Tạm cũng thì, trú cạn trăm năm
Cho dù số mệnh mong manh
Muốn “đi” chẳng dễ, khó tranh mệnh trời
*
Đã đầu thai, thì rồi phải sống
Vận nghiệp duyên ai trốn được sao?
Cho dù phải sống lao đao
Hay là sung sướng cũng nhào “khổ đau”
*
Đã biết vậy, còn đâu lựa chọn!
Thân xác này ai tạo cho ta
Cũng đành chấp nhận căn nhà
Trăm năm tạm trú cho qua tháng ngày
*
Hỏi có biết Ta là ai nhỉ?
Trú Thân này nghiệp dĩ là bao?
Sống còn Ta phải làm sao?
Cho tròn Thân-Thể biết bao nhiêu tình!
*
Lo cho Thể hết mình phấn đấu
Tính cho Thân phải đấu tranh mình
Than ôi! Cái nghĩa, cái tình
Khó sao là khó giữa mình với ta!
*
Dẫu biết “tạm”, Ta-Mình chung sống
Nghiệp duyên này cùng chóng trả-vay
Tĩnh Thân rồi cũng tới ngày
Thân rời cõi Thể chóng chầy vãng sinh
*
Thể không Thân, không người chăm sóc
Thể rã rời tang tóc về không
Thân này thương Thể bâng khuâng
Nghiệp duyên Phách-Vía còn nương cõi trần.
Nguyên Khang
19/11/2014
************************
CHUYỆN TÌNH THỜI CHINH CHIẾN
Chuyện xưa ở ven sông.
Hàng dừa xoã tóc bồng
Thấp thoáng con đò nhỏ.
Chèo khua ánh trăng trong.
Cô lái đò nhỏ xinh.
Tóc mây mắt đen huyền
Môi hồng làm mê đắm.
Bao chàng trai đa tình.
Có một chàng chiến binh.
Trao trọn trái tim mình.
Chàng cùng cô lái nhỏ.
Hẹn hò trên đồi sim.
Mộng mơ chàng dệt thơ.
Thơ chàng nàng hoà mơ.
Ươm thành vườn Hồng thắm.
Kỷ niệm hai đứa mình
Bao nhiêu lời bướm ong.
Cùng nàng xây lầu mộng.
Nhưng nàng vẫn sắt son
Cùng lời hứa trăm năm.
Một chiều sau hành quân.
Chàng về như ước hẹn
Con đò trôi lờ lững.
Chẳng thấy bóng nàng đâu
Chuyện kể một chiều đông.
Giặc đã tràn qua sông
Viên đạn vô tình quá.
Cướp nàng giữa mưa giông.
Chàng gục xuống mộ sầu.
Bên khóm hồng năm xưa.
Vườn hoa nàng vun xới.
Ghi dấu cuộc tình mơ.
Kim Chi
************************
CỐ NHÂN
Mình đã đến trong đời nhau như thế
Và đi qua không kịp nói giã từ
Một kiếp người tan hợp cũng giống như
Mùa đi đến lá vàng rơi rụng hết
*
Đời mỗi người trải bao lần ly biệt?
Tương Phùng là Duyên
Giã biệt do tình
Thương nhớ cũ lại vùi vào câm thinh
Rồi lặng ngắm tháng năm trôi vội vã
*
Cả cuộc người qua Thu – Đông – Xuân – Hạ
Hỏi mùa nào cảnh sắc tràn yêu thương
Nay mùa Xuân hoa nở khắp muôn phương
Mai Đông cạn – cảnh tàn – cay khoé mắt
*
Hợp hay tan trời cao đã sắp đặt
Chia xa rồi tốt – xấu cũng khắc ghi
Chớ đau lòng khi nay phải phân ly
Được gặp gỡ đã là một Duyên Phận!
*
Kiếp Hồng Trần thong dong mà đón nhận
Nay còn nhau cứ thương đến kiệt cùng
Đoạn đường đời có dài để bước chung?
Nào ai chắc
Mai này không xa cách?
*
Đừng nặng lòng ôm sầu thương oán trách
Ngoảnh lại nhìn
Người đã thành Cố Nhân…!
Đồng Ánh Liễu
************************
Mẹ Là…
Mẹ là hơi thở là nhịp tim
Là mạch máu tuần hoàn luôn tuôn chảy
Luôn ở trong trái tim
Là nguồn yêu thương vĩnh cửu..!
Trịnh Ngọc Thu
Melbourne 01/07/2021
************************
Nghe Mưa!
Nằm nghe mưa rớt ngoài trời
Đêm mưa rắc hạt lả lơi gió buồn
Lao xao mưa lất phất buông
Lá vui hứng hạt mưa tuôn giỡn đùa
*
Đôi khi sấm sét gọi mùa
Từng cơn chớp giật tranh đua gió gào
Mưa tuôn giội nước ào ào
Mưa như trút giận đánh vào không gian
*
Mưa dâng mực nước ngập tràn
Gây cơn lũ lụt, nước ngàn nơi nơi
Mưa sa ướt sũng đất trời
Mưa nguồn xối xả cuốn trôi muôn loài
*
Buồn vui Mưa cũng bài hoài
Lúc buồn Mưa rớt lệ dài đêm thâu
Mưa buông giọt lệ u sầu
Đèn khuya le lói đậm sâu cảnh buồn
*
Khi vui rí rách mưa buông
Cảnh quan phong nhã cánh chuồn điểm hoa
Cỏ cây xanh mát trời xa
Uyên ương sải cánh Thiên Nga giữa hồ
*
Tránh Mưa giáp mặt hẹn hò
Duyên nào tô thắm tình cờ lánh Mưa
Mưa làm ướt áo ai đưa?
Mưa vào giấc mộng cho vừa lòng ai!
C.M.N
1 July 2019
************************
Ớt Không Cay
Ớt Chỉ Thiên cay xé trời
Xin về trồng tưới ngời ngời đỏ xinh
Chẳng ngờ duyên phận chuyển tình
Trở thành Ớt ngọt duyên mình chẳng cay
Ớt không cay hổ danh tài
Thế gian có gái…lại lại không ghen chồng?
Cho nên ớt để ngắm trông
Nàng không thèm hái mà dầm mắm tương
Nghĩ cũng tội thấy mà thương
Thôi thì làm cảnh cho vườn sắc hoa.
Lão Đời
************************
Sòng…Bạc
Ai ai cũng hiểu quá đi rồi
Sòng bạc đâu nào chỗ dễ…xơi!
Trẻ già lão thiếu thiêu thân mãi
Nên khiến cuộc đời…rách tả tơi
*
Sòng…đó nào đâu chốn thương trường
Bạc…nọ đâu là chỗ bán buôn
Thân tàn Nghiệp tận gia cang nát
Bạc tình, bạc tận, bạc…mệnh luôn!
*
Nhắn ai chớ mó trò đen đỏ
Đỏ…máu thì đen..mõm chó như!…
Thiết Quản Đạo Nhân
************************
Thu & Đông
Đông về… lạnh buốt chân tay
Mưa rơi rỉ rả… mỗi ngày lạnh thêm
Lá thu… vẫn rớt bên thềm
Đông, Thu quyến luyến… nỗi niềm chia ly
Đông về… cây lá sầu bi
Lá Thu… rơi rụng ra đi ngỡ ngàng
Mùa đông… thật sự đã sang
Mùa thu… bịn rịn… hai nàng Thu Đông.
Kim Thoa
Mùa đông Melbourne 2022
************************
VŨ TRỤ VỀ ĐÊM
Nếu mai này vũ trụ thiếu vắng anh
Có lẽ em cũng chẳng thèm để ý?
Vì…anh đâu đã nằm trong suy nghĩ
Của một người không chỉ thuộc riêng mình.
*
Lỡ một ngày lối nhỏ vắng buồn tênh
Hai đứa bước song hành bên phải trái
Anh dõi mắt về phía em khờ dại
Em vẫn để lòng ưu ái nơi xa.
*
Rồi một chiều phố đông đúc người qua
Họ hối hả ồn ào trong tấp nập
Anh vẫn thấy mình âm thầm cố chấp
Hướng về em say đắm tự phương nào.
*
Thế giới chúng ta dần đi đến hanh hao
Hò uy lực hô hào khoe sức mạnh
Nếu quả đất tan tành ra từng mảnh
Còn mỗi hai ta…liệu nhỏ có thương mình.
*
Sao anh mang nhiều niềm nổi chung trinh
Mộng cùng ai ghép bóng hình chung lối
Biết đến bao giờ những ân tình nông nổi
Sẽ ngẩng đầu gọi tiếng nhớ thương nhau???
Mộc Lan
************************
Chướng…
Nghịch cảnh dành mang dưới cõi đời
Cho phiền muộn cũng phải đành thôi
Vì duyên số cũ chưa rời mạng
Bởi nghiệp thời xưa đã thấu trời
Quả ngỡ ngàng đeo điềm dạ oán
Nhân niềm nỡ tạo ẩn hồn ngơi
Trầm kha não bệnh tình si chướng
Tội lỗi lầm gieo uổng kiếp người…
Supa Long
************************