Tuesday, November 5, 2024

Nhân Quyền

The Vietnamese Newspaper

Sài Gòn sụp đổ, Việt Nam và thế giới được gì, mất gì?

SANTA ANA, California – Vài ba tháng sau cái ngày 30 Tháng Tư đen tối, viên chức chế độ và sĩ quan quân đội cũ tại miền Nam Việt Nam phải đi lao tù Cộng Sản; hàng trăm ngàn người dân bị tống khứ đến những vùng kinh tế mới; đất đai, nhà cửa và tài sản bị Cộng Sản tịch thu; niềm vui của mọi người về nền hòa bình mới đến đó đã khởi sự lụi tàn.

Những thiệt hại to lớn chính thức giáng xuống đầu tuyệt đại đa số dân chúng miền Nam Việt Nam, kèm theo những tổn thất phụ cho thế giới bên ngoài, đặc biệt là Hoa Kỳ, cùng các quốc gia tự do, dân chủ và yêu chuộng hòa bình tại vùng Á Châu-Thái Bình Dương và trên khắp thế giới.

Việt Nam được gì và mất gì?

Chiến thắng của Cộng Sản Quốc Tế tại miền Nam Việt Nam vào ngày 30 Tháng Tư, 1975, đã thật sự mang lại cho “bên thắng cuộc,” gồm các nhà lãnh đạo và đảng viên Cộng Sản Việt Nam gạo cội những lợi ích to lớn.

Việt Nam có nhiều cơ hội để phát huy tiềm năng kinh tế nhờ vào nguồn tài nguyên dồi dào của đất nước, trong đó có các mỏ dầu hỏa và khí đốt với trữ lượng lớn tại thềm lục địa miền Nam Việt Nam. Trong khi chính quyền Việt Nam Cộng Hòa, hồi cuối năm 1974, dưới thời Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu, đã khoan được mỏ dầu đầu tiên ngoài khơi Vũng Tàu mà chưa kịp khai thác thì Cộng Sản Hà Nội, từ thập niên 1980 tới nay, đã hút đến gần cạn kiệt thứ “vàng đen” này ngoài khơi Việt Nam.

Tuy nhiên, những gì mà dân tộc Việt Nam bị mất mát sau cái chết tức tưởi của Việt Nam Cộng Hòa hồi năm 1975 xem ra còn to lớn và nặng nề hơn nhiều.

Thứ nhất, nền hòa bình hiện có tại Việt Nam chỉ là tình trạng ngưng tiếng súng trên chiến trường để những cuộc đổ máu lớn không xảy ra thường xuyên như trong thời chiến mà thôi. Nhưng hòa bình thực sự vẫn chưa có giữa người Việt và người Việt vì chủ trương chia rẽ về ý thức hệ Cộng Sản của giai cấp cầm quyền một bên và lòng yêu chuộng tự do, dân chủ của phần lớn dân chúng Việt Nam ở bên kia.

Cho tới nay, “bên thắng cuộc” tại Việt Nam chưa hề thật tâm hòa giải với “bên thua cuộc.” Còn máu thì vẫn cứ đổ trong hòa bình – dù là chỉ nhỏ giọt – khi những thành phần bất đồng chính kiến trong nước, những tín đồ các tôn giáo, những người biểu tình chống Cộng Sản Trung Hoa và thảm họa môi trường, cùng những dân oan khiếu kiện đất đai bị tịch thu từ Đồng Tâm ở miền Bắc cho tới Tân Bình ở miền Nam, bị bắt bớ, tra tấn, và có khi còn bị đánh chết nữa, bên trong các đồn công an rải rác trên toàn quốc.

Thứ hai, các cán bộ cao cấp trong chính quyền Cộng Sản Việt Nam đã lợi dụng việc khai thác tài nguyên gia tăng, từ dầu hòa và bô-xít ở miền Nam cũng như than đá ở miền Bắc và gỗ quý, thú hiếm ở miền Trung, để bỏ túi riêng, tạo nên nạn tham nhũng và lạm quyền tệ hại chưa từng thấy trong lịch sử dân tộc, dẫn đến những vụ án chống tham những lớn, từ vụ án Dương Chí Dũng và vụ án Trịnh Xuân Thanh cho tới những vụ án như EPCO-Minh Phụng, PMU18, in tiền polymer, Vinashin, chia chác đất công ở Hải Phòng… Đó là chưa kể đến vụ 16 tấn vàng của Ngân Hàng Quốc Gia Việt Nam Cộng Hòa mà phe Cộng Sản từng vu cáo rằng Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu đã mang theo ra ngoại quốc lúc đi lưu vong, nhưng sự thật thì số vàng đó đã bị quân chiến thắng Cộng Sản tẩu tán đâu mất hết, chứ không hề nộp vào ngân khố nhà nước.

Thứ ba, cũng nhờ đánh bại được Việt Nam Cộng Hòa nên Cộng Sản Bắc Việt thu gom được nhiều tài nguyên và của cải của một đất nước thống nhất. Tuy nhiên, từ bên trong hàng ngũ đảng Cộng Sản Việt Nam đã phất lên giai cấp “tư sản đỏ” giàu có chưa từng thấy. Trong khi các quan chức Cộng Sản tha hồ chiếm đoạt tài sản của kẻ bại trận, từ nhà cửa, đất đai cho tới ruộng vườn và tiền bạc thì giới “tư sản đỏ” này lại dựa vào các cơ sở kinh doanh và xí nghiệp công “lời ăn, lỗ nhà nước bù” mọc lên như nấm khắp nơi để tích lũy tài sản, dẫn đến hiện tượng giai cấp giàu có ở Việt Nam ngày nay ào ào gởi con cái đi du học cũng như đua nhau mua nhà cửa và đất đai tại Mỹ và một số quốc gia tư bản khác để phòng khi họ phải chạy khỏi Việt Nam vì đất nước không ai coi ngó đã bị Cộng Sản Trung Hoa thôn tính.

Thứ tư, vì nền giáo dục nhân bản của Việt Nam Cộng Hòa, trong đó có hai môn đức dục và công dân giáo dục tuyệt vời, đã bị nhà cầm quyền Cộng Sản xóa đi, người Việt Nam ngày nay coi như không còn lễ, nghĩa, liêm, sỉ gì hết mà lại còn nhiễm thêm tính tham của người, vô nhân đạo và dửng dưng trước nỗi khổ đau của tha nhân nữa. Thật đúng y như lời than thở của thi sĩ Tản Đà hồi đầu thế kỷ trước: “Văn minh Đông Á Trời thu sạch/ Đạo lý, luân thường đảo ngược ru?”

Thế giới được gì và mất gì?

Trên thực tế, ngoài Cộng Sản Việt Nam ra, chỉ có Cộng Sản Trung Hoa là nước được hưởng lợi trực tiếp và trên quy mô lớn lao nhờ chiến thắng của Cộng Sản Việt Nam qua biến cố 30 Tháng Tư, 1975.

Vì Việt Nam Cộng Hòa đã sụp đổ, coi như Cộng Sản Trung Hoa không còn ai ngăn chặn họ bành trướng lãnh thổ trên Biển Đông, mà họ gọi là Biển Nam Hoa (South China Sea), nơi họ phải trải qua một trận hải chiến kinh hoàng với nhiều thương vong mới chiếm được Quần Đảo Hoàng Sa của Việt Nam Cộng Hòa hồi năm 1974.

Trong khi đó, hồi năm 1988, các lực lượng Cộng Sản Trung Hoa đã không gặp sức kháng cự nào cả mà vẫn chiếm được nhóm đảo Gạc Ma tại Quần Đảo Trường Sa. Cộng Sản Liên Xô – mà ngày nay gọi là nước Nga – chỉ hưởng chút lợi lộc là được ưu tiên sử dụng cảng nước sâu Cam Ranh làm căn cứ sau khi miền Nam Việt Nam sụp đổ, nhưng sau đó đã phải trả lại cho chủ nhà vì không kham nỗi món tiền thuê mướn quân cảng.

Các nước tự do, dân chủ khác tại Á Châu-Thái Bình Dương, đặc biệt là Nam Hàn, Nhật Bản, Đài Loan, và Úc, vốn là những đồng minh thân thiết của Việt Nam Cộng Hòa xưa kia, đã phải chạy chọt để được bang giao và buôn bán với Cộng Sản Việt Nam. Nhưng để xâm nhập vào thị trường đông đúc gần 100 triệu người này tại Đông Nam Á vốn nổi tiếng có giá nhân công rẻ mạt, họ đã phải trả những khoản hối lộ lớn lao cho các quan chức Cộng Sản tham nhũng.

Đòn đớn đau nhất mà Hoa Kỳ đang lãnh đủ khi để mất đi người bạn đồng minh thân thiết Việt Nam Cộng Hòa trong biến cố ngày 30 Tháng Tư, 1975, là giờ đây Hoa Kỳ coi như mất trắng Biển Đông vào tay Cộng Sản Trung Hoa. Trong hình, trụ sở hành chính mà Trung Quốc đặt tên là “thành phố Tam Sa” ở Hoàng Sa. (Hình: STR/AFP via Getty Images)

Tây phương, bao gồm các quốc gia thuộc Liên Hiệp Âu Châu, Úc, và Hoa Kỳ, nhờ đưa bàn tay bao dung ra đón nhận người tị nạn Việt Nam trốn chạy chế độ Cộng Sản đến định cư sau ngày Sài Gòn sụp đổ, đã có thêm được một cộng đồng di dân sinh động, những người thật sự đóng góp vào sự phú cường của quê hương mới, trong đó các nhà đạo diễn và diễn viên tài ba cùng những chính trị gia xuất sắc nắm giữ nhiều chức vụ quan trọng, từ nghị sĩ, dân biểu và thống đốc tiểu bang cho tới phó thủ tướng chính phủ. Riêng Mỹ quốc, nhờ cưu mang số người Việt định cư đông đảo nhất thế giới, đã có được tới năm vị tướng gốc Việt tận tụy phục vụ trong quân đội Hoa Kỳ, gồm hai vị thiếu tướng cùng ba vị chuẩn tướng và phó đề đốc.

Nhưng sau cái chết của Việt Nam Cộng Hòa, ngoài chút tư lợi là xâm nhập được vào thị trường Việt Nam, các quốc gia Tây phương thường phải cho nhiều hơn nhận, khi chơi với Cộng Sản Việt Nam. Họ cũng đã phải trả các khoản hối lộ lớn lao cho giới hữu trách Việt Nam, vốn là điều kiện cần và đủ cho mọi cuộc giao dịch với quốc gia này, nếu họ muốn được yên ổn làm ăn và tận dụng giá nhân công rẻ mạt trên đất nước đó.

Nhưng có thể nói Hoa Kỳ là nước bị thua thiệt nhiều nhất trong mối quan hệ với Cộng Sản Bắc Việt sau khi họ trở thành “đối tác chiến lược” với Cộng Sản Việt Nam. Hoa Kỳ luôn phải quan tâm đến nền an ninh của nước chủ nhà khi kẻ cựu thù này đang bị nước Cộng Sản đàn anh Trung Hoa o ép và đe dọa mọi mặt và mọi lúc, từ lấn chiếm biển đảo cho tới cấm tiệt Cộng Sản Việt Nam khai thác dầu mỏ. Đã thế, thỉnh thoảng Hoa Kỳ lại phải cống nạp cho Cộng Sản Việt Nam một số vũ khí và tàu chiến, nói là để giúp Việt Nam gia tăng nền an ninh biển, lòng thầm mong Cộng Sản Việt Nam, có ngày, sẽ đổi ý mà dứt tình với đàn anh Cộng Sản Trung Hoa ưa bắt nạt rồi theo về phe mình.

Nhưng đòn đớn đau nhất mà Hoa Kỳ đang lãnh đủ, khi chỉ vì đầu óc thiển cận và không biết hy sinh vì đại nghĩa mà người Mỹ đã để mất đi người bạn đồng minh thân thiết Việt Nam Cộng Hòa trong biến cố ngày 30 Tháng Tư, 1975, là giờ đây Hoa Kỳ coi như mất trắng Biển Đông vào tay Cộng Sản Trung Hoa.

Trung Cộng tự vẽ ra cái gọi là “bản đồ 9 đoạn” chiếm gần hết vùng biển này, rồi cưỡng ép đàn em Việt Nam và các quốc gia Đông Nam Á phải chịu lép vế để cho họ độc quyền tô bồi và xây đắp các đảo hoang và bãi đá nơi đó thành các căn cứ quân sự khổng lồ, trực tiếp đe dọa quyền lưu thông hàng hải của các nước khác, không những chỉ là Mỹ, Nhật, Úc, Nam Hàn, Đài Loan… mà còn luôn cả Ấn Độ, một cường quốc tại Ấn Độ Dương nay đang là một đồng minh lớn của Hoa Kỳ sau khi Liên Bang Xô Viết sụp đổ hồi năm 1991. (Vann Phan/NV)