PHONG TỎA 6.0 Gia hạn–Cùng nhau Cười, Đọc & Nghe Thơ và Bút-Ký
Mùa Xuân Như Ý sưu tầm
Victoria, Tiểu bang đông dân thứ hai của Úc, đang vào đợt Phong tỏa Covid-19 lần thứ 6.0 Gia hạn. Lệnh phong tỏa này bắt buộc gần 7 triệu dân của Victoria phải ở nhà, ngoại trừ 5 lý do, trong bối cảnh giới chức nỗ lực khống chế một ổ dịch Delta lây lan nhanh.
Hãy để Mùa Xuân Như Ý giúp các bạn giải trí trong lúc ‘bị nhốt’ ở nhà bằng cách –Cùng nhau Cười, Đọc & Nghe Thơ và Bút-Ký.
***********
–Cùng cười với nhau
CHUYỆN CON NÍT
Từ xa xưa, Bé Tèo 12 tuổi quen sống ở ven đô, một chiều thứ bảy được mẹ dắt đi chợ thị thành, vui vẻ. Quần áo, dầy dép mới, nó rong chơi qua nhiều phố xá và đầy đủ các gian hàng buôn bán, ồn ào và tấp nập người ra vào. Đang di, bỗng nó đứng dừng hẳn lại, mặt hướng lên cao, mắt chằm chằm nhìn lên một tấm bảng quảng cáo trên cao có một dòng chữ to nét đen xậm viết trên nền trắng như thế này:
“CHUYÊN NHỔ RĂNG KHÔNG ĐAU”
Mẹ nó hỏi nó:
-Gì vậy con?
Bé Tèo cũng hỏi lại mẹ:
-Tiệm này là Trồng răng và nhổ răng?
-Ừ thì sao?
-Lạ quá mẹ ơi! RĂNG ĐAU KHÔNG NHỔ mà lại NHỔ RĂNG KHÔNG ĐAU hở Mẹ?
Chắc mẹ của Tèo cũng thấm thía thế nào đó, nên mới vội dắt con đi xa tấm bảng quảng cáo kia mà chẳng một lời nào với đứa con.
“Úi chao, chữ nghĩa Việt Nam sao mà cắc cớ và lắc léo quá chừng chừng!”
***********
LẠI CHUYỆN CON NÍT
Bé Tèo một hôm mượn được một cuốn sách ưng ý nhất ở nhà Trường, Tèo là một đứa mê đọc sách báo nhất trường. Nó đem cuốn sách về nhà, nâng niu, vuốt ve xem như người bạn thân của nó. Nó đem sách ra, nhẹ nhàng lật từng trang mà nó hằng yêu thích, Ngay trang đầu tiên của sách, còn màu trắng tinh của giấy, nó đọc được một giòng đánh máy sắt và đậm nét như thế này:
“Người tự trọng không bao giờ viết bậy trên sách. Xin cám ơn!”
Sau đó, trên toàn cả các trang sau, nó thấy dầy đặt những dòng chữ nguyệch ngoặc, xiêu vẹo, không thứ tự, lại nhớp nhúa, và lem luốt một cách vô văn hóa lạ thường của những người đọc trước. Đến đây thì thằng bé hết chịu nổi, xung thiêng rầm rầm nổi lên, nó vớ cây bút ngay trên bàn, viết to tướng trên trang giấy đầu sách
“Tiên sư thằng nào cứ viết bậy trên sách thế kia!”.
NGƯỜI TA THƯỜNG NÓI
*Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ !
***********
–Nghe & Đọc Thơ
Hoa trắng thôi cài trên áo tím
Thơ: Kiên Giang
Tâm tình người trai ngoại đạo đối với cô gái có đạo
Lâu quá không về thăm xóm đạo
Từ ngày binh lửa xoá không gian
Khói bom che lấp chân trời cũ
Che cả người thương, nóc giáo đường
Mười năm trước em còn đi học
Áo tím điểm tô đời nữ sinh
Hoa trắng cài duyên trên áo tím
Em là cô gái tuổi băng trinh
***
Trường anh ngó mặt giáo đường
Gác chuông thương nhớ lầu chuông
U buồn thay! chuông nhạc đạo
Rộn rã thay! chuông nhà trường
Lần lữa anh ghiền nghe tiếng chuông
Làm thơ sầu mộng dệt tình thương
Để nghe khe khẽ lời em nguyện
Thơ thẩn chờ em trước thánh đường
Mỗi lần tan lễ chuông ngừng đổ
Hai bóng cùng đi một lối về
E lệ, em cầu kinh nho nhỏ
Thẹn thuồng, anh đứng lại không đi
***
Sau mười năm lẻ, anh thôi học
Nức nở chuông trường buổi biệt ly
Rộn rã từng hồi chuông xóm đạo
Tiễn nàng áo tím bước vu quy
Anh nhìn áo cưới mà anh ngỡ
Chiếc áo tang liệm khối tuyệt tình
– Hoa trắng thôi cài trên áo tím
Thôi còn đâu nữa tuổi băng trinh
Em lên xe cưới về quê chồng
Dù cách đò ngang cách mấy sông
Anh vẫn yêu em người áo tím
Nên tình thơ ủ kín trong lòng
***
Từ lúc giặc ruồng vô xóm đạo
Anh làm chiến sĩ giữ quê hương
Giữ màu áo tím, người yêu cũ
Giữ cả lầu chuông, nóc giáo đường
Mặc dù em chẳng còn xem lễ
Ở giáo đường u tịch chốn xưa
Anh vẫn giữ lầu chuông gác thánh
Nghe chuông truy niệm mối tình thơ
Màu gạch nhà thờ còn đỏ thắm
Như tình nồng thắm thuở ban đầu
Nhưng rồi sau chuyến vu quy ấy
Áo tím nàng thơ đã nhạt màu
***
Ba năm sau chiếc xe hoa cũ
Chở áo tím về trong áo quan
Chuông đạo ngân vang hồi vĩnh biệt
Khi anh ngồi kết vòng hoa tang
Anh kết vòng hoa màu trắng lạnh
Từng cài trên áo tím ngây thơ
Hôm nay vẫn đoá hoa màu trắng
Anh kết tình tang gởi xuống mồ
Lâu quá không về thăm xóm đạo
Không còn đứng nép ở lầu chuông
Những khi chuông đổ anh liên tưởng
Người cũ cầu kinh giữa giáo đường
“Lạy Chúa! con là người ngoại đạo
Nhưng tin có Chúa ngự trên trời
Trong lòng con, giữa màu hoa trắng
Cứu rỗi linh hồn con, Chúa ơi!”
Bến Tre, 14/11/1957
Bài thơ này đã được nhạc sĩ Anh Bằng phổ nhạc thành bài hát cùng tên.
Nguồn: Hoa trắng thôi cài trên áo tím, Phù Sa xuất bản, 1962
***********
–Nghe Bút Ký
NGỦ ĐÒ
Bút Ký: Trần Kiêm Đoàn (Hoa Kỳ)
***********