PHONG TỎA 6.0 –Cùng nhau Cười, Đọc & Nghe Thơ và Truyện ngắn
Mùa Xuân Như Ý sưu tầm
Victoria, Tiểu bang đông dân thứ hai của Úc, đang vào đợt Phong tỏa Covid-19 lần thứ 6.0. Lệnh phong tỏa này bắt buộc gần 7 triệu dân của Victoria phải ở nhà, ngoại trừ 5 lý do, trong bối cảnh giới chức nỗ lực khống chế một ổ dịch Delta lây lan nhanh.
Hãy để Mùa Xuân Như Ý giúp các bạn giải trí trong lúc ‘bị nhốt’ ở nhà bằng cách –Cùng nhau Cười, Đọc & Nghe Thơ và Truyện ngắn.
***********
–Cùng cười với nhau
ĐỐI DIỆN NHAU
Trên một toa xe lửa hạng sang, giường nệm và có cả máy lạnh. Toa xe chia ra từng phòng riêng, có số thứ tự đàng hoàng. Mỗi phòng chỉ dành cho khách bốn chỗ, khi lên xe, trình vé xong, cửa được khép kín lại, phục vụ tận tình cho khách an toàn nghỉ ngơi, thoải mái. Riêng một phòng kia, chỉ có hai khách mà thôi: một ông khách nhà giàu và một cô gái thật đẹp. Như thế này mà là cặp tình nhân, tuyệt biết bao nhiêu!
Đến giờ, tàu cứ thế mà chạy lắc lư, chạy sập sình… Hai khách trên xe xa lạ nhau, trời tối dần về khuya, họ vừa lich sự, vừa ý tứ, nên có muốn ngă lưng hay ngủ qua đêm thấy cũng kỳ kỳ, nhất nàng lại là một cô gái đang tuổi hây hây đẹp nõn nà. Thành thử ra, họ phải miễn cưỡng ngồi đối diện nhau.
Ông khách nhà giàu bèn ướm lời với người đẹp:
– Thưa cô…
Tàu vẫn chạy lắc lư, vẫn chạy sâp sình, cô gái thiu thiu buồn ngủ…
Một lúc sau, lại:
-Này cô…
Cứ thế, ông ta tán tỉnh mãi những chuyện đâu đâu, bực cả mình. Bổng nhiên, cô gái bừng tỉnh hẳn, nhã nhặn nói với ông ta:
-Xin lỗi ông, cái cửa sổ nhà ông quên đóng lại kia kìa!
Ông nhà giàu mừng rỡ, vồ vập ngay liền:
-Thế à! Trong văn phòng nhà tôi, co có thấy anh thư ký ngồi trong ây không ạ?
***********
ĐÀN ÔNG VÀ ĐÀN BÀ
Một hôm, đọc được trên một trang mạng internet hai câu quái lạ như thế này:
–Một con vịt với hai người đàn bà, thành một cái chợ!
-Một con vịt với hai người đàn ông, thành một bàn nhậu!
NGƯỜI TA THƯỜNG NÓI
*Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ !
***********
–Đọc & Nghe Thơ
Giọng Huế
Tác giả: Tô Kiều Ngân
Ngắt một chút mây trên lăng Tự Đức
Gửi vào mắt em thêm một dáng u hoài
Đôi mắt ấy vốn đã buồn thăm thẳm
Thêm mây vào e tan nát lòng ai!
Anh quỳ xuống hôn lên đôi mắt đó
Bỗng dưng sao thương Huế rất lạ lùng
Chắc tại em ngồi bên anh thỏ thẻ
Tiếng quê hương xao động vô cùng
Hẹn chi rứa răng chừ em sợ lắm
Mạ ngày xưa cũng từng nói như em
Anh mất Mạ càng thương em tha thiết
Như từng thương câu hát Huế êm đềm
Cám ơn em đã cho anh nhìn lại
Dòng sông Hương trên bến cảng Sài Gòn
Nước như ngọc in bóng thuyền lấp lánh
Mái chèo khua vương nhẹ cánh rong non
Nếu lại được em ru bằng giọng Huế
Được vỗ về như Mạ hát ngày xưa
Câu hát Huế chứa chan lời dịu ngọt
Chết cũng đành không nuối tiếc chi mô
Bài thơ đã được Võ Tá Hân phổ nhạc thành bài hát Thuỳ Dương ca.
***********
–Nghe Truyện ngắn
CHUYỆN KỂ SAU 15 NĂM
Truyện Ngắn: Hoàng Du Thụy (Canada)
***********