Vườn Thơ NQ: Viện Bảo Tàng Việt Úc, Thuyền Nhân
NGUYÊN KHANG PHỤ TRÁCH
“Vườn Thơ Nhân Quyền là nơi gặp gỡ những rung cảm chân tình của Thơ, là nơi ghi lại những nét đẹp của những Tâm Hồn biết yêu thương tha nhân, cuộc đời và quê hương Việt Nam, là mảnh vườn thơ để các thi nhân gieo trồng, gửi gắm tâm tình của mình qua ý thơ với những áng thơ tuyệt mỹ tới Độc giả bốn phương. Vườn Thơ Nhân Quyền mong được đón nhận những bông hoa hiếm qúy của các thi sĩ khắp nơi…”.
Thơ xin gửi về địa chỉ Email: tkvu42@yahoo.com.au
Mob: 0468 567 836
************************
Đeo Mộng Xuân Tình
Mèo kêu vội kéo xuân về
Hổ còn lưu luyến ngày kề mãn niên
Hỏi Đông, Đông rũ giọt phiền
Hỏi Xuân, Xuân nở nụ truyền hương xuân
*
Hỏi Ta, Ta mãi tần ngần
Hỏi ai, ai đó bần thần nhớ ai!
Giao thừa một khắc chẻ hai
Nửa vương Đông biệt, nửa hoài xuân sang
*
Vươn tay hứng vạn ngỡ ngàng
Xuân tràn tâm tưởng, mênh mang nhớ mình
Vụng về đánh rớt giọt tình
Vấn vương đeo mộng xuân tình mỗi xuân.
Nguyên Khang
01/2023
************************
Qua câu “VBT không tham gia những hoạt động chính trị của cộng đồng người Úc gốc Việt”. Lão Hạc xin hỏi ám chỉ nhóm Cộng Đồng người Úc gốc Việt nào đây? (Trích dẫn văn bản). Lão chỉ biết duy nhất Cộng Đồng người Úc gốc Việt tỵ nạn chính trị tại Úc mà đại diện là BCH-CDNVTD-VIC là một tổ chức Chính Trị với lá cờ Vàng là biểu tượng được chính phủ Úc công nhận và chấp nhận cho những hoạt động chính trị và đã có những chính khách tham gia trong hệ thống chính quyền các cấp.
Lẽ nào VBT lại chống lại muốn thoát ly khỏi chủ nhân là BCH-CDNVTD-VIC? Vậy Lão có thơ rằng:
Viện Bảo Tàng Việt Úc
Than Ôi! Người Úc gốc Việt
Chính danh Tỵ Nạn lưu vong xứ người
Hỡi ơi! Mấy chục năm trời
Cộng đồng danh chính làm người Tỵ Dân
Lập Ban chấp hành thay dân
Chính Nhân đề xuất xin xây Bảo Tàng
Dương cao biểu tượng Cờ Vàng
Chính Quyền nước Úc đàng hoàng chấp danh
Cho tiền thuê đất địa danh
Bảo Tàng lưu trữ Thuyền Nhân để đời
Lá cờ Vàng của một thời
Vẫn bay phấp phới trong đời Thuyền Nhân
Cột cờ Vàng cắm vững chân
Tỵ Nạn Chính Trị, Tỵ Dân cộng đồng
Cớ sao “lời chúc tết dân”
Không màng “Chính Trị” chính danh Bảo Tàng?
Vậy thì dân Việt Úc Châu
Là ai! Ai đứng chính danh Cộng Đồng
Cộng đồng nào Việt chính nhân?
Chủ quản xin đất Bảo Tàng được xây?
Ẫm ờ! Ma mị tiếm danh
Lừa ai được chứ lưu manh siêu lừa
Dân tỵ nạn cũng biết thừa
Kinh nghiệm Vượt biển dễ lừa được sao!
Tỵ Nạn Lão Hạc
************************
Nghe qua lời “Chúc Tết” ma mị lộ diện của vị “đại diện” Viện Bảo Tàng Việt Úc tại Melbourne Victoria Australia trong đó có đoạn nói rõ “VBTVU không tham gia vào những hoạt động chính trị của Cộng Đồng người Việt tỵ nạn”. Vậy thì hai từ “Boat People” (Thuyền Nhân) hỏi còn có trong lịch sử và Từ Điển của thế giới loài người nữa hay không vậy?. Xây dựng VBT để lưu giữ những gì trong đó? Mà còn phô trương thanh thế cêu mọi “biểu tình” chi vậy! Nên có thơ rằng:
Thuyền Nhân (Boat People)
Ai ơi! Hai chữ Thuyền Nhân
Làm dân Tỵ Nạn lưu thân xứ người
Trong tâm đóng dấu cuộc đời
Tỵ nạn Chính Trị, xứ người cưu mang
Cuộc đời thanh lọc hoang mang
Nếu vì kinh tế xin ăn…đuổi về!
Chốn tạm cư sống ê chề
Hai từ “Chính Trị” lời thề năm xưa
Xứ Người nhân đạo đón đưa
Cho ta đất Hứa có thừa Tự Do
Cho ta quyền sống ấm no
Giúp ta thoát cảnh cam go cuộc đời
Giờ đây sao lại quên rồi
Không màng “Chính Trị” quên đời Tỵ Dân
Việt Nam Tỵ Nạn tấm thân
Không đi vượt biển “xin ăn” xứ người
Không mang nỗi nhục cuộc đời
Làm dân “Bị Gậy” xứ người khinh khi
Hiên ngang dân tỵ chữ ghi
Việt Nam Tỵ Nạn Tự Do Cộng Đồng
Viện Bảo Tàng nguyện trong lòng
Là nơi ghi dấu Cộng Đồng Tỵ Dân
Nỗi cơ nhục mất thân nhân
Nỗi hận bỏ xứ liều thân một thời
Ai ơi! Giữ vững lòng người
“Thuyền Nhân Chính Trị” Tâm Người Lưu Vong
Lưu truyền con cháu đời sau
Bảo Tàng gìn giữ đậm sâu cuộc đời
Bảo Tàng Viện mãi là nơi
Tỵ Nạn Chính Trị ghi đời “Thuyền Nhân! (Boat people).
Lão Tỵ Nạn
09/02/2023
************************
Cảm Thán
Mỗi ngày không như mọi ngày
Tâm trạng ngỗn ngang theo từng giây phút
Vui buồn hờn giận chốc lát nguôi ngoai
Nhịp thở trái tim co thắt nhẹ nhàng
*
Đời bỗng vui, đời bỗng buồn
Vui buồn lẫn lộn triền miên
Một thoáng mừng tưởng chừng như
Một giấc mơ thôi cũng đủ vui rồi….!
Trịnh Ngọc Thu
Thứ Năm ngày 09/02/2023
************************
Mậu Thân
Chúng giết người vào buổi sớm mai
Sáng Mồng Hai, ngày Tết
Chúng giết người không ghê tay,
không giấu mặt.
Những hàng xóm, phố xưa quen biết lâu dài,
chung tộc họ, tính danh, gia cảnh
Chúng giết người bởi quyết tâm định sẵn
“Đường vinh quang xây xác quân thù
Lềnh loang màu cờ thẫm máu. (1)
*
Chúng giết trẻ thơ
giữa sân trường, nơi lớp học.
Chúng giết mẹ thương khó tảo tần lưng nặng,
nuôi con thay chồng đóng đồn,
phận lính khổ Nghĩa Quân.
Chúng giết Thầy ta,
Trưởng Gà Hùng Biện (2)
Dạy kẻ thiếu niên nên Điều Thiện, tròn việc tốt mỗi ngày.
*
Chúng trói siết chặt thân
Chúng đập dập nát đầu
Bác Sĩ hiền nhân, lương y từ mẫu
Quy tội danh dạy Đại Học Y Khoa
Quốc tịch phản động Cộng Hòa Liên Bang Đức (3)
Chúng giết người dậy sôi men vọng âm sâu độc
Gọi là “thơ”…
Đêm Giao Thừa,
Bắc Bộ Phủ truyền lệnh tấn công (4)
*
Hãy đốt đuốc lên!
Hãy đốt đuốc lên!
Đào xuống huyệt nông bốn mươi năm xưa lấp vội
Tìm kiếm sọ đầu con vỡ tung lưỡi búa!
Hãy đốt đuốc lên!
Hãy đốt đuốc lên!
Vét suối, phá rừng
Vuốt xếp gọn lọn tóc em tuổi hai-mươi chôn sống
*
Sợi xanh biếc thảm thiết mọc dài
(dưới lường sâu ngàn dép lốp dậm chân nén chặt)
Vẫy vùng, bập bùng, dẫy dụa…
Đòi được thở
Đòi được sống
Em ơi!
*
Mậu Tuất năm nao giỗ ngõ Âm Hồn (5)
Mậu Thân ngày nầy linh, vong thất lạc
Đối mặt chết, bé sợ rung nín khóc
Mẹ che con hứng nhát cuốc hờn oan
Âm cắm sâu thịt người
Dội tầng tầng mạch đất
Xuyên suốt cõi âm ty
Rúng động mười cửa ngục
*
Hồn người chết oan không biết đường về (6)
Đất lưu vong nhớ đuốc chiêu hồn
“Mỗi lần hoàng hôn,
ta đốt lửa người ta tới trước” (7)
Hồn hỡi hồn..
Hồn uất hận nơi đâu!
*
Tại sao chúng giết người?
Tai sao chúng đành đoạn giết Con Người?
Em em ơi và Huế Huế ơi!
Phan Nhật Nam
Thơ viết ngày 29 tháng Ba, 2008
Đọc tại Lễ Tưởng Niệm 40 Năm Mậu Thân
Với Giải Khăn Sô Cho Huế – Nhã Ca
(1) Bài hát Tiến Quân của cộng sản Hà Nội
(2) Trưởng Trần Điền, Ủy Viên Trung Ương Hội Hướng Đạo Việt Nam
(3) Các Bác Sĩ Alterkoster, Discher, và Krainick người Tây Đức
(4) “Thơ Chúc Tết” của HCM đêm Giao Thừa Mậu Thân là lệnh tấn công.
(5) Ngõ Âm Hồn, Thành Nội Huế, miếu cúng vong linh trong biến cố Thất Thủ Kinh Đô, 1918
(6) Lời Nhã Ca kể trong bài nói chuyện về “Sự Thật Mậu Thân”.
(7) Thơ Thanh Tâm Tuyền
************************
NỖI BUỒN CHIẾN THẮNG
Anh bước đi giữa trời đất Bắc
Hà Nội mưa phùn lạnh kẽ xương
Chiếc nạng gỗ khua từng tiếng nấc
Gõ nhịp thương đau xuống mặt đường
Như trụ đèn đêm không biết nói
Anh âm thầm đi giữa mùa xuân
Ðã cháy mộng vàng theo khói thuốc
Thời hoa niên xếp ở ven rừng
Những chiếc tượng đồng loang lổ máu
Khẩu hiệu mờ dấu vết thi đua:
“Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước”
Anh cười, nước mắt chảy theo mưa
Tổ quốc bao năm rồi “thống nhất”
Anh về, đi giữa phố không quen
Hà Nội mang nỗi buồn chiến thắng
Thừa huy chương nhưng thiếu miếng ăn
Chiếc lá cuối mùa không chỗ rụng
Anh một đời thiếu chỗ dừng chân
Gánh nợ non sông đành gởi lại
Về đâu bốn phía gió mưa giăng
Dăm trẻ ăn mày ngơ ngác đứng
Tìm gì trong khoảng trống hôm nay
Hỡi em, cô gái quàng khăn đỏ
Lại gần anh nhận diện tương lai
Anh bước đi giữa trời đất Bắc
Mang niềm thương nỗi nhớ khôn nguôi
Máu và tim của hồn tổ quốc
Bốn nghìn năm chảy một dòng thôi
Quê anh đó phố phường Hà Nội
Lạnh lùng trong gió rét lê thê
Nhỏ nước mắt chào anh trở lại
Khóc một người con lạc lối về.
Trần Trung Ðạo
************************
Chuyện Tình Viển Vông
Mới sinh ra, bạn chưa mở mắt
Ở trong phòng thấy nắng xanh sao?
Thấy trăng trong phố được nào?
Thấy trời, thấy biển dâng trào ngoài khơi
*
Mới lớn lên, sao yêu sớm vậy?
Trèo đèo non để thấy nắng thu
Thấy em bịn rịn hồn mơ
dỗi hờn đôi chút làm thơ trao tình
*
Trao tình thiệt khát khao môi mặn
Sợ sóng dồi, mưa nặng ướt mi
vội vàng má áp tim ghì
mộng nghe dào dạt rộn vì tiếng tim
*
Tưởng như thiệt tay xòe năm ngón
Như rẻ quạt đan chéo vào nhau
Kết nhau hơi thở bình minh
Thực hư, hư thực chuyện tình viển vông…
Vuttan
************************
Nhóm Thơ Vui
Chuyện Ông-Bà
Cảnh đời ai cũng phải già
Già rồi thì gọi là bà, là ông
Cảnh già lắm cảnh phiền lòng
Thơ vui góp nhặt chuyện ông, chuyện bà
Xin mời Thi Hữu tà tà
Thơ vui với cảnh chuyện bà, chuyện ông!
Vut Tan
ÔNG “BÙ NHÌN”
“BÀ Ô SIN”
Có con, có cháu gọi bà
Từ ngày “có chúng” em là… Ô SIN
Cuối đời ngơ ngẩn đi tìm
Trong em “chữ vợ” anh nhìn không ra?!
Một thời nồng mặn thiết tha
Anh-em ngọt sớt giờ ra…ông-bà (gọi)
Dù ta vẫn ở chung nhà
Hai phòng cách biệt như là người dưng
Em còn có cháu nằm chung
Anh thì riêng một…lạnh lùng lẻ loi…
Xem ra chắc tại ”nghiệp đời”
Cắn răng mà chịu cho rồi “sự chung”:
Chung nhà, chung cháu, chung con
Chung tờ hôn thú dấu son… đã mờ…
…Em ru cháu ngủ… anh chờ…!
TUGAN
Anh ơi! Anh cứ giả vờ
Nhắm mắt để đấy rồi chờ em sang
Đừng gọi em nhé! …Oang oang
Chúng nó mà biết bẽ bàng lắm nha.
Cúc Trần
************************