Vườn Thơ NQ: Tuần lễ 22/07/2023
NGUYÊN KHANG PHỤ TRÁCH
“Vườn Thơ Nhân Quyền là nơi gặp gỡ những rung cảm chân tình của Thơ, là nơi ghi lại những nét đẹp của những Tâm Hồn biết yêu thương tha nhân, cuộc đời và quê hương Việt Nam, là mảnh vườn thơ để các thi nhân gieo trồng, gửi gắm tâm tình của mình qua ý thơ với những áng thơ tuyệt mỹ tới Độc giả bốn phương. Vườn Thơ Nhân Quyền mong được đón nhận những bông hoa hiếm qúy của các thi sĩ khắp nơi…”.
Thơ xin gửi về địa chỉ Email: [email protected]
Mob: 0468 567 836
************************
Di Ngôn
Bài thơ này đăng theo lời cậy đăng
Của Chị Đàm, vợ Thi sĩ Nguyên Tôn
*
Trong cải tạo lao tù không dáng vóc
Không lòng nhân, không lúa thóc no đầy
Áo từng manh, không che kín thân gầy
Đông giá buốt, Xuân không ngày ngơi nghỉ
*
Khi anh chết, em đừng buồn, đừng khóc
Đừng mang anh về táng đất quê anh
Chôn anh cùng bạn chung cảnh tù giam
Để anh trọn tình thương, tình chiến hữu
*
Khi anh chết, em đừng buồn, đừng khóc
Đừng liệm anh màu trắng quy hàng
Chớ vuốt mi anh khép kín màu tang
Để anh thấy hòa quang lòng đất Mẹ
*
Khi anh chết, em đừng buồn, đừng khóc
Dành nước mắt mừng chiến thắng quê hương
Không áo khăn sô, không sắm hoa quàng
Cho sinh diệt hòa chung niềm tin tưởng
*
Khi anh chết, em đừng buồn, đừng khóc
Và xin em đừng trách móc tình anh
Lấy đau thương làm sức mạnh tinh thần
Để tiêu diệt lũ vô thần cộng sản.
Làm tại trại cải tạo CS cổng trời-Hoàng Liên Sơn
Nguyên Tôn
************************
Trăng và Em!
Trăng Thu sáng hay mờ
Vẫn dẫn dụ nguồn mơ
Trăng tròn hay trăng khuyết
Vẫn chứa đựng tình thơ
*
Tình thơ trong hơi thở
Trong ánh mắt em yêu
Trong trái tim đắm đuối
Bờ môi cong đón chờ
*
Yêu em là yêu thơ
Em vào trong giấc mộng
Mộng ý thơ long lanh
Đẹp như ánh trăng thanh
*
Em là trăng là thơ
Là tình anh thổn thức
Yêu em là yêu thơ
Như trọn kiếp mong chờ.
Nguyên Khang
************************
Kiếp Má Hồng!..
Đời là chốn phong ba giông bão
Kiếp má hồng trả báo nhân duyên
Mười hai bến nước thuyền quyên
Bến nào là chốn cho duyên ghé bờ?
*
Cho má phấn gửi bờ vai nhỏ
Cho phước phần thảm cỏ bình yên
Tơ tằm một kiếp nhả duyên
Ước mong cõi mộng hết phiền thế nhân
*
Chuyện nhân thế muôn phần ngang trái
Nghiệp duyên nào ai trả, ai vay?
Hỡi ôi! Con tạo vần xoay
Hỏi ai! Ai hiểu lòng ai sóng triều?
*
Có phải vậy! Thúy Kiều nghiệp ấy?
Phận má hồng tróc vẩy trầy da
Trải qua sóng gió phong ba
Có yên phước phận hay là trái duyên?
*
Nghiệp kiếp ấy hỏi quyền tạo hóa
Đã sinh ra phận má hồng nhan
Nỡ sao đầy đọa thế gian
Khiến phai má phấn, hồng nhan sớm tàn?
*
Sao không thuận gió ngàn biển lặng
Cho thế nhân tận hưởng hương say
Cho đời đẹp mộng tình ai
Cho người, người mãi đẹp hoài yêu thương.
Nguyên Khang
************************
Thuyền Tình
Thuyền tình trôi dạt về đâu
Bông hồng đỏ thắm là màu yêu thương
Yêu nhau rồi lại xa nhau
Bốn mươi năm chẳn, vẫn vương vấn hoài…!
Trịnh Ngọc Thu
(1983-2023)
************************
Nhớ
Nhớ mãi đêm về, trăng đã lên
Nhớ tình xa cách, nhớ thi hiên
Nhớ giòng sông nhỏ, sau nhà mướn
Nhớ lối đi ra mấy bậc thềm
Nhớ đường xuôi ngược xe lam chở
Nhớ ngõ mưa lầy ngập dưới trên
Nhớ nhà máy nước đang tay cuốc
Đào xới đường đi hóa gập ghềnh
Nhớ ngày chen chúc đi mua gạo
Ôm sổ mua hàng, đứng dưới hiên
Nhớ cảnh công an ngăn đường khám
Nhớ lúc con đau túi hết tiền
Nhớ nhiều đống rác cao như núi
Nhớ lính “Đồng Minh” ngủ khó quên
Nhớ lúc xuân sang đầu buổi tết
“Xây nhà” đạn trút mấy “băng” liền
Nhớ chiều đường phố lên gai kẽm
Nhớ lúc kinh hoàng pháo kích đêm
Nhớ chồng che vợ, con ôm bố
Những lúc canh khuya, súng nổ rền
Nhớ cảnh tan hoang đầy nước mắt
Xác phơi nhà đổ đất trơ nền
Việt Nam mờ mịt đầy hơi súng
Tranh nào vẽ được – giấy y nguyên
Trùng dương xa cách muôn ngàn nhớ
Ngắm nước người thêm dạ tủi phiền
Mỗi bước chân đi là mỗi nhớ
Tương nhiều, nhớ lắm biết sao quên.
Trần Trọng Nội
************************
Đi!
Người bỏ đi, còn chi tình nghĩa?
Tình bỏ đi, nghĩa địa hồn hoang
Ta đi vào chốn hoang mang
Tình đi lạc lối buồn tan tác buồn
*
Đi, ai đi! Gió luồn đêm vắng
Đi, còn gì! Nỗi đắng niềm cay
Người đi từ buổi chia tay
Bước đi còn vướng niềm say đắm tình?
*
Đi bước nặng hành trình năm tháng
Người có hay, tình đắng chẳng đi!
Canh khuya mộng mị còn ghi
Đèn đêm hắt bóng tình si trên tường
*
Đi nhẹ bước lá vương thu vắng
Đi trong mơ đêm trắng trăng sao
Đi nghe tiếng nhạc lao xao
Côn trùng rên rỉ xót bào tâm can
*
Đi, bến vắng tiếng than con nước
Nước theo giòng đò ngược, đò xuôi
Người đi bỏ lại riêng tôi
Tình đi, bỏ lại đơn côi tình buồn!
C.M.N
15 July 2019
************************
Thèm ăn trái Xoài
A ha!
Trái xoài hai trái xinh xinh
Rung ring khêu gợi ái tình trong anh
Dù cho xoài vẫn còn xanh
Hay xoài chín mọng đây anh vẫn thèm
Thèm ăn trái chín ngọt êm
Trái xanh chấm muối ớt mềm…cay môi
Bốn mùa xoài vẫn có đôi
Thì anh vẫn ước, em mời xoài…anh!
Hi!Hi!Quái giả
QG
************************
Nợ đời
Đời là thế! Thế đời là vậy
Nợ cuộc đời đầy rẫy đắng cay
Đời người hỏi sống bao ngày?
Thời gian dài ngắn cũng đầy oan khiên
*
Vòng sinh tử triền miên ai biết?
Sống khổ đau lão bệnh đều hay
Liệu ai cầm nắm trong tay?
Tiếng chuông báo tử biết ngày ra đi!
*
Đời là chốn thị phi tranh cướp
Cướp miếng ăn, đoạt tước công danh
Tỵ hiềm tham độc, lưu manh
Giầu sang, phú qúy đua ganh hơn người
*
Đời là vậy! Ai ngoài sóng gió?
Món nợ đời mở ngỏ đón ta
Nợ đời sống chốn ta bà
Khổ đau phải gánh, nợ là phải mang!
*
Trả nợ đời! Đừng màng sóng gió
Mở rộng tâm nở đóa thương yêu
Nợ đời dẫu nợ bao nhiêu!
Đại tình trang trải bấy nhiêu nợ đời.
Điền Ngô Hành Giả
************************