Monday, November 18, 2024

Nhân Quyền

The Vietnamese Newspaper

Vườn Thơ NQ: Tuần lễ 03/10/2020

NGUYÊN KHANG PHỤ TRÁCH

“Vườn thơ Nhân Quyền là nơi gặp gỡ những rung cảm chân tình của Thơ, là nơi ghi lại những nét đẹp của những Tâm Hồn biết yêu thương tha nhân, cuộc đời và quê hương Việt Nam, là mảnh vườn thơ để các thi nhân gieo trồng, gửi gắm tâm tình của mình qua ý thơ với những áng thơ tuyệt mỹ tới Độc giả bốn phương. Vườn Thơ Nhân Quyền mong được đón nhận những bông hoa hiếm qúy của các thi sĩ khắp nơi…”.
Thơ xin gửi về địa chỉ Email: tkvu42@yahoo.com.au
Mob: 0468 567 836

************************

Trò Chính Trị!

Cũng buồn và oan cho sự từ chức ngoài ý muốn

của bà Mikakos bộ trưởng y tế Vic.

Chuyện đời cũng lắm oan khiên

Thành công trên nhận, dưới quyền tự lo

Nếu sa sẩy, chẳng đôi co

Mất quyền mất chức mà lo bài chuồn

Tội cho bà Mikakos

Phải đành từ chức, Andrews an thân

Hy sinh cứu nạn Đảng cần

Cái trò chính trị muôn phần xấu xa.

Vut Tan

************************

Vận Ngữ Cái “Tôi”!

Cái “Tôi” trong bản ngã

Vốn có sẵn trong người

Ở đời ai cũng có

Nhưng nó khác biệt nhau

Chữ “Tôi” “Ô” có mũ

Của những kẻ tự kiêu

Khi sa lầy những điều

Khó ai mà biết được

Tôi” không “Nón thành “Toi

Thêm dấu “Sắcsẽ “Tối

Sa “Huyền vô thành “Tồi

Nặng” tham lam thành “Tội

Người nên tránh cái “Tôi

Luôn khiêm nhường đối xử

Thì không lo “Toi, Tối

Không mắc “Tội”, mắc “Tồi

Sống không thẹn với đời

Sáng lương tâm làm người

Đó là điều hạnh phúc.

Nguyên Khang

************************

KHÔNG CẦN VUỐT MẮT

Vẽ dùm tôi giọt nước mắt

treo trên đỉnh tâm dịch  

vẽ dùm những bông hoa màu trắng

màu khổ đế treo trên nóc nước Ý

treo trên nóc nhà thờ Châu Âu

mùa địa cầu tang chế rung rẩy

từng mạch máu từng tâm hồn

người chết không cần vuốt mắt

tấm phổi không oxy cuộc hủy diệt

không lời tuyên chiến không khai pháo

không chiến hạm cuộc chiến lan nhanh

trên từng ổ dịch trong bệnh viện trên hành lang

trong kho đông lạnh chứa xác người

cuộc chiến không hầm hố kẽm gai

mạng người như lá rụng thế giới đứng

tim kẻ thù ẩn mặt bầy quạ kêu chát chúa

Sư tử gầm khúc bi thương.

Lý Thừa Nghiệp

(Melbourne, 7/4/2020)

************************

Bệnh!..Tình Em!..

(Để tặng em…)

Chuyện thường tình, khi con người bệnh

Là bởi do sức yếu phải đau

Có khi thời tiết đổi nhau

Lúc nóng khi lạnh thay màu nắng mưa

Nhưng anh bệnh, riêng anh khi bệnh

Lại do em, khiến bệnh anh mang

Bệnh này thiệt khó nghĩ bàn

Nói ra khó hiểu, lại càng chẳng tin

Không chừng nói, người nghi nói “dóc”!

Khám chẳng ra, bác sĩ bó tay

Chẳng thang, chẳng thuốc vẽ bày

Thì sao chữa khỏi bệnh này hở em?

Khi gần gũi bên em hết bệnh

Không gặp em bệnh tái phát ngay

Nhớ nhung chẳng phải đêm ngày

Nao nao tâm tưởng ngây ngây dại khờ

Lòng tưởng nhớ như mơ hình bóng

Nỗi bần thần, ra ngóng vào trông

Bâng khuâng bức rức* trong lòng

Cô liêu hoang lạnh trống không mọi bề

Đời đơn lẻ buồn tênh xa vắng

Không bên em, lòng đắng quặn đau

Dẫu cho trời đổ cơn sầu

Gặp em hết bệnh, vui câu hẹn hò.

*- Bức: Nóng bức

*- Rức: Rức rối

Hiền Khô

************************

CA DAO TÌNH YÊU 

Song giăng một chiếc thuyền mây

Bên hồ ân ái khi đầy khi vơi

Ngoài hiên thất lý rạc rời 

Sa hương ngào ngạt tỏa lời thở than.

Chẳng ai bội bạc như chàng

Đang cơn cả gió chia vàng giữa sông 

Một mình nơi phố chiều đông 

Mưa còn lạnh lẽo uốn cong vai gầy.

Tiếc lời thương thuở trúc mai

Tiếc lần trao gửi tình này ngàn năm 

Tiếc công chăm chỉ nuôi tằm 

Dệt nên tấm áo đem cầm tặng ai.

Song khuya đối diện hình hài

Mặc cho con muỗi mỉa mai sự đời 

Rít thầm thoắt ẩn con dơi

Vẽ lên khung cảnh ma trơi quỉ hờn. 

Mộc Lan

************************

Nếu Xuân Này Vắng Anh

Nếu xuân này vắng anh

Còn ai đưa em đi chơi đây đó

Còn ai đưa em đi ngắm mây trời

Còn ai bắt Bướm đem về tặng em

Nếu xuân này vắng anh

Còn ai dệt mộng, ý thơ em làm

Còn ai chụp ảnh bên hồ Thiên Nga

Còn ai uống cạn cà phê tâm tình

Nếu xuân này vắng anh

Còn ai mặc áo sọc này, sọc kia

Còn ai vóc dáng phong lưu em nhìn

Còn ai mua sắm tặng quà cho em

Nếu xuân này vắng anh

Còn ai làm thơ cho em đọc

Em lặng lẽ ngày đêm em sẽ khóc

Tìm đâu nữa khúc nhạc tình

rung động cả hồn em

T3

************************

NHỎ…

Chuyện đời nho nhỏ thôi mà

Nhưng không có nó, thì ta có gì?

Tin đi, bạn hãy tin đi

Nếu không có “một” làm gì có “trăm”!

Gieo yêu thương để ngàn năm

Kính trên nhường dưới để tâm thanh nhàn

Gieo nhân gặt quả… miễn bàn!

Cổ nhân đã dạy rõ ràng đó thôi.

Nguyễn Sỹ Hồng

************************

Tình Phai.

Chiều kia; thăm nhỏ bạn hiền,

Trời vương nắng nhạt tóc huyền nhẹ bay.

Vẳng nghe tiếng sáo đâu đây…

Đạp xe trên phố; má hây-hây hồng.

“Em ơi cho phép anh không;

Đi chung một lối bóng hồng thêm tươi…!?”

Thoạt nghe; môi chúm-chím cười…

Ngang qua khu phố; Ai người ghẹo Ta…?

Tình hồng đượm thắm đơm hoa…

Duyên Ta ước được mặn-mà từ đây…!

Yêu nhau thuở ấy sâu dầy…

Hai Ta hứa hẹn xum-vầy mai sau…!

Dù cho Trăng có phai màu;

Tình ta vẫn nặng có nhau bên đời…!

Giờ thôi; vật đổi sao dời…

Phải chăng anh có mảnh đời tình riêng…!?

Cuộc tình sâu-sắc thiêng-liêng…

Sao anh đã vội; quên nguyền lời mơ…!?

Hoa Xuân héo-hắt đợi chờ;

Cánh Hồng yếu-ớt; hững hờ tàn phai…!

Ngày qua, tháng lại; đêm dài…

Mỏi trông tin đợi; nơi Ai đưa về.

Những lời trăng gió xa quê.

Đã không giữ vẹn lời thề năm xưa…!

Thôi thì khuất bóng xa đưa.

Mỗi người mỗi ngã cho vừa lòng Ai.

Thức lâu; mới biết đêm dài.

Thương hoa tiếc ngọc; cũng hoài công thôi…!

Từ giờ; mỗi đứa một nơi.

Không còn chung lối; chung đôi đi về…

Thôi thì đã lỗi câu thề…

Mai sau lỡ gặp chưa hề quen nhau…!

Thanh Thi

23/9/20.

************************

TỰ

Ta mạnh mẽ không phải ta không khóc

Thực chỉ là nước mắt ngược vào trong

Bởi ta biết giữa biển đời mênh mông

Sông núi rộng – hành trình ta tự bước

Ta đâu biết điều chi ở phía trước

Không gồng mình với được mất nhân gian

Có đau lòng cũng chẳng vội trách than

Có gian khổ tự thân ta cố gắng

Ừ thì đấy! đời không hề bình lặng

Đâu phải mệt là có chỗ nghỉ ngơi

Đâu phải lạnh có nơi ấm gọi mời

Hay khốn khó sẽ có người nâng đỡ

Ta tự biết để vượt qua bể khổ

Tự một mình ngồi khâu vá vết thương

Nội tâm ta nếu chẳng được bình thường

Đâu cứ phải tỏ tường cho thiên hạ

Dựa vào ta – chỉ ta vượt tất cả!

Có ai mà bao bọc nổi mình đâu

Không tự mình vượt qua những bể dâu

Thì thử hỏi làm sao ta đứng vững?!

Đồng Ánh Liễu

************************