Monday, November 18, 2024

Nhân Quyền

The Vietnamese Newspaper

PHONG TỎA 5.0 GIA HẠN –Cùng Đọc Truyện Xưa Tích Cũ, Thơ và Nghe Thơ & Truyện ngắn

Mùa Xuân Như Ý sưu tầm

Victoria, Tiểu bang đông dân thứ hai của Úc, đang vào đợt Phong tỏa Covid-19 lần thứ 5.0 được gia hạn. Lệnh phong tỏa này bắt buộc gần 7 triệu dân của Victoria phải ở nhà, ngoại trừ 5 lý do, trong bối cảnh giới chức nỗ lực khống chế một ổ dịch Delta lây lan nhanh.

Hãy để Mùa Xuân Như Ý giúp các bạn giải trí trong lúc ‘bị nhốt’ ở nhà bằng cách –Cùng Nhau Đọc Truyện Xưa Tích Cũ, Thơ và Nghe Thơ & Truyện Ngắn

***********

–Cùng nhau đọc Truyện Xưa Tích Cũ

Lời giới thiệu

TRUYỆN XƯA TÍCH CŨ

Nhớ lại những ngày đi học bé bỏng xa xưa, học được nhiều bài học hay trong Cổ Học Tinh Hoa, trong Quốc Văn Giáo Khoa Thư, trong Luân Lý Giáo Khoa Thư…

Buổi ấy, ngây thơ chưa biết và chưa hiểu bao nhiêu. Bây giờ càng lớn tuổi, thoảng nhớ lại lõm bõm chỉ dăm ba bài thôi, ta cũng thấy là thấm thía mà chạnh lòng !!!

Dăm ba bài học ấy, xin viết lại vài trang giấy tiếp theo sau đây, tuy rằng lời văn còn đơn sơ, mộc mạc, tuy có thêm hoặc bớt vài chữ, vài dòng, nhưng nguyện vẫn xin giữ trọn Ý và Tình của từng câu truyện một.

Cảm tạ bạn đọc nhiều!

Mùa Xuân Như Ý

********

CÂY CỔ THỤ

Dưới một mái nhà, cha mẹ sinh ra ba người con trai, sống với nhau thuận hòa. Lớn lên, ba người anh em trai lần lượt lấy vợ. Cha mẹ già rồi cũng mất đi.

Một hôm, ba gia đình họp lại, bàn chuyện chia gia tài, mỗi gia đình tìm sống một nơi. Chắc cũng tại ba cái mụ đàn bà kia, tối ngày lộn xộn nhau hoài, nhức đầu!

Tài sản của cha mẹ để lại chỉ là một mái lá, đơn sơ. Một bàn thờ Tổ Tiên với cặp chân đèn cùng bát nhang, hương khói đạm bạc thường xuyên trong những ngày Giỗ Tết.

Của cải trong nhà chỉ là năm ba chiếc giường, chỏng xiêu vẹo cùng mền gối xô lệch, lủ khủ những nồi niêu xong chảo, cái cũ, cái mòn…

Sống nghèo nàn như vậy đà từng một thời vui vầy êm ấm, nay bỗng chốc chia lìa!

Sáng ra, ông anh cả dậy sớm. mở cửa, bỗng hai tay ôm mặt khóc òa.

Trước sân nhà, chỉ còn một cây cổ thụ tươi tốt mọi ngày, định cưa xẻ làm ba, chia cho nhau, giờ thì tự nhiên nó cũng chết từ lúc nào rồi!

Trời ơi. cây cối nó còn biết đau xót cho cảnh chia lìa, thà chết đi, chứ không chịu cảnh bị cưa xẻ làm ba cho các người tranh dành, xâu xé nhau. Thôi thế từ đây không còn cành lá xum xuê, bóng mát chan hòa che phủ cho anh em từng vui vầy, sum họp với nhau!

Cả ba gia đình cũng từ đó hiểu được, ùa nhau ra ôm tròn vây quanh cây cổ thụ đã héo khô rồi!

Và cũng từ đó, ba gia đình trở lại vui vẻ, sống hòa thuận mãi mãi bên nhau

Giá mà chúng ta biết được như vậy, nên gần gũi, nên yêu thương nhau hơn, đẹp biết bao nhiêu!

**********

Ý NHỊ MỘT CÂU CHÀO

Vị phú hộ nhà giàu kia, mướn một ông thầy đồ già có tiếng là cao thâm và uyên bác, dạy học cho đứa con trai 12 tuổi. Thầy thì tận tụy dạy bảo, trò thì châm chỉ, siêng năng học hành. Hai thầy trò rất tâm đắc. Chẳng bao lâu, đứa bé học rộng, thông minh, biết nhiều, hiểu nhiều. Vị phú hộ quý thầy, lại vô cùng thương yêu con cái.

Một hôm, hai thầy trò dắt nhau dạo phố. Phố phường bao giờ cũng đông đúc, đầy đủ mọi hạng người chen chúc lẫn lộn vào nhau, náo nhiệt. Bỗng một đứa bé ăn xin từ đâu đi lại ngược chiều, gặp thầy, nó vội vàng chắp hai tay lại, kính cẩn cúi đầu chào:

-Kính lạy Thầy ạ!

Thầy đồ cũng vội vã chắp hai tay, cúi đầu chào lại đứa bé, cung kính cũng như nó đã cung kính với thầy:

-Thầy cám ơn con!

Thằng học trò thấy thế, không hài lòng lắm, mới mở miệng hỏi thầy:

-Thưa Thầy, đứa bé bần cùng khốn khó kia, có đáng gì đâu, mà Thầy phải kính cẩn chào hỏi lại nó như thế, hở Thầy?

Thầy đồ từ tốn trả lời đứa trẻ :

-Thầy phải chào lại nó, kẻo không nó cho rằng thầy không lễ phép bằng nó, con có biết không?

**********

–Đọc & Nghe Thơ

Ngày Xưa Hoàng Thị

Thơ: Phạm Thiên Thư (1971)

Em tan trường về
Đường mưa nho nhỏ
Chim non giấu mỏ
Dưới cội hoa vàng

Bước em thênh thang
Áo tà nguyệt bạch
Ôm nghiêng cặp sách
Vai nhỏ tóc dài

Anh đi theo hoài
Gót giầy thầm lặng
Đường chiều úa nắng
Mưa nhẹ bâng khuâng

Em tan trường về
Cuối đường mây đỏ
Anh tìm theo Ngọ
Dáng lau lách buồn

Tay nụ hoa thuôn
Vương bờ tóc suối
Tìm lời mở nói
Lòng sao ngập ngừng

Lòng sao rưng rưng
Như trời mây ngợp
Hôm sau vào lớp
Nhìn em ngại ngần

Em tan trường về
Đường mưa nho nhỏ
Trao vội chùm hoa
Ép vào cuối vở

Thương ơi vạn thuở
Biết nói chi nguôi
Em mỉm môi cười
Anh mang nỗi nhớ

Hè sang phượng nở
Rồi chẳng gặp nhau
Ôi mối tình đầu
Như đi trên cát

Bước nhẹ mà sâu
Mà cũng nhoà mau
Tưởng đã phai màu
Đường chiều hoa cỏ

Mười năm rồi Ngọ
Tình cờ qua đây
Cây xưa vẫn gầy
Phơi nghiêng ráng đỏ

Áo em ngày nọ
Phai nhạt mấy màu?
Chân tìm theo nhau
Còn là vang vọng

Đời như biển động
Xoá dấu ngày qua
Tay ngắt chùm hoa
Mà thương mà nhớ

Phố ơi muôn thuở
Giữ vết chân tình
Tìm xưa quẩn quanh
Ai mang bụi đỏ

Dáng em nho nhỏ
Trong cõi xa vời

Tình ơi tình ơi!

Bài thơ này đã được nhạc sĩ Phạm Duy phổ nhạc thành bài hát cùng tên.

VIDEO (BẤM VÀO NÚT TRÊN ĐỂ XEM): Ngày Xưa Hoàng Thị – Thanh Lan (ASIA 23)

**********

–Nghe Truyện ngắn

NGÀY VUI QUA MAU

Truyện Ngắn: Mùa Xuân Như Ý

**********