Dân tháo chạy khỏi Sài Gòn do ‘không còn tin vào chính quyền, không còn gì để sống’
SÀI GÒN, Việt Nam – Hôm 31 Tháng Bảy, mạng xã hội tràn ngập hình ảnh các đoàn xe gắn máy cả ngàn người dắt díu theo con nhỏ, từ Sài Gòn đổ về Tây Nguyên cũng như các tỉnh miền Trung, miền Bắc để tránh dịch bệnh COVID-19.
Sự việc diễn ra từ một tuần nay, trong bối cảnh một số tỉnh như Lâm Đồng, Quảng Ngãi… vội vã loan báo lệnh cấm người dân tự về từ các tỉnh, thành đang bùng phát dịch mà không ghi danh theo chương trình tiếp đón của địa phương.
Liên quan thực trạng này, báo Lao Động quy trách nhiệm cho giới lãnh đạo ở Sài Gòn khi bình luận: “Ngay trong từng địa phương thì bắt buộc người dân giãn cách, ra đường phải có các loại giấy tờ, phiếu đi kèm…, nhưng lại để cho người dân tự do ra khỏi địa phương, như vậy là vi phạm quy định ‘tỉnh cách ly tỉnh’. Để dân về tự do ồ ạt bằng xe gắn máy như thời gian qua rất không ổn vì dân về ào ào, không kiểm soát nổi về dịch bệnh vì khả năng y tế của các địa phương. Dân về tự do rất dễ lây lan dịch bệnh.”
“Đừng để dân vì thiếu ăn mà lũ lượt chạy về quê, quá nhiều rủi ro trên đường, uy hiếp ‘vùng xanh,’ rồi qua dịch lại lũ lượt kéo vào các tỉnh miền Nam, vất vả khổ sở như đã từng trở về,” theo báo Lao Động.
Cùng thời điểm, Nhạc Sĩ Tuấn Khanh phân tích trên trang blog của ông: “…Lý do họ rời bỏ Sài Gòn, bởi không còn tin tưởng vào các chính sách chống dịch của nhà cầm quyền, và cũng không đủ sức để cầm cự thêm nữa khi mất việc, không còn gì để sống tiếp nay mai. Hẳn nhiên, chính quyền Sài Gòn đang nợ những con người này một lời xin lỗi, vì đã không cưu mang họ được, qua những tháng ngày này, bất chấp việc tuyên truyền nói dối rằng luôn lo đủ cho mọi người gặp khó khăn.”
Vị nhạc sĩ suy đoán rằng trong đoàn người tháo chạy khỏi Sài Gòn “chắc cũng không ít người đã đóng góp cho những con số bội thu của thành phố hàng năm, vẫn được đọc lên trong những tràng vỗ tay của giới quan chức mừng tổng kết thu ngân sách thắng lợi.”
Trong khi đó ông Nguyễn Thông, cựu biên tập viên tờ Thanh Niên, cảm thán trên trang cá nhân: “Nào phải cuộc chạy trốn này mới chỉ xảy ra ngày một ngày hai, mà đã được tính bằng tuần bằng tháng. Nhà cai trị ngày nào cũng lên TV gầm gào kêu gọi chống dịch nhưng lại không có cách nào giúp những con người cùng khổ yếu thế như họ, bỏ mặc họ tự chống chọi trong cuộc sinh tồn. Không giúp được dân mà lớn tiếng đòi thắng dịch, thắng để làm gì?” (N/V)